Chưởng Ấn

Chương 16: Trở Về

Tiễn trà xanh thâm niên Khương Hoài đi, Tiết Tình Vũ lòng mệt mỏi vô cùng. Khương Hoài ra vẻ như chưa từng làm chuyện gì khuất tất, nàng còn phải giả vờ không chút nghi ngờ.

Bùi Tuấn Đạt đến rất đúng lúc, một nhân hồ đào đã bóc vỏ nguyên vẹn được đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mắt Tiết Tình Vũ.

Tiết Tình Vũ ngước mắt, để lộ vẻ mờ mịt trong mắt chưa kịp thu lại, rồi đứng dậy.

"Chưởng Ấn sao vậy?"

"Không có gì, ta ra ngoài đi dạo một chút."

Bùi Tuấn Đạt lập tức đi theo sau: "Lần trước ngài gặp chuyện cũng là do một mình ra ngoài, sau này tốt nhất đừng như vậy nữa. Ta không làm phiền ngài, chỉ đi theo thôi."

Ký ức thời thơ ấu của nguyên chủ ùa về như núi lở biển gầm. Khi đó Khương thái phó vẫn còn là Thái tử Thiếu sư, mỗi lần vào cung dạy học đều dẫn theo Khương Hoài.

Khương Hoài lần đầu gặp nguyên chủ và Chu Gia Hạo, nụ cười rạng rỡ, một đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhắn xinh xắn. Nguyên chủ thương yêu quý mến Khương Hoài, chỉ vì Khương Hoài dù thân là đích nữ nhưng mẹ ruột mất sớm, lớn lên cùng mẹ kế, không được yêu thương.

Mỗi khi Chu Gia Hạo có được món đồ quý hiếm nào đều tặng cho nguyên chủ ngay lập tức, nguyên chủ đều chia sẻ với Khương Hoài, ngay cả bí mật mình là nữ nhi cũng không hề giấu giếm, chỉ giấu diếm thân thế.

"Bùi Tuấn Đạt, ngươi có bạn bè tri kỷ không?" Tiết Tình Vũ đột nhiên lên tiếng.

Bùi Tuấn Đạt suy nghĩ một lát: "Các vị trong Tiết phủ, chẳng phải đều là vậy sao?"

"Thôi bỏ đi." Tiết Tình Vũ rõ ràng biết Bùi Tuấn Đạt không nói thật, vừa rồi mở lời chỉ là nhất thời đau lòng thay cho nguyên chủ.

Bất tri bất giác, hai người đã đến khu vực náo nhiệt nhất kinh thành, đủ loại cửa hàng và quán nhỏ tụ tập đông đúc.

Tiết Tình Vũ nhanh chóng tìm được một y quán, vừa vào cửa, tiểu nhị liền đón chào hỏi bị khó chịu ở đâu.

"Có bán túi châm cứu không?"

Tiểu nhị vẻ mặt ngơ ngác, Tiết Tình Vũ lấy ra một nén bạc từ trong ngực áo. Tiểu nhị thấy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói đi vào phòng trong.

"Vị quan nhân này, trong y quán chỉ có mấy loại này, đa phần là đồ đại phu tự dùng ngày thường, ngài xem xem, có cái nào vừa ý không?" Tiểu nhị lấy ra năm loại túi châm cứu.

Tiết Tình Vũ mở ra chọn lựa một hồi, lấy túi nhỏ đựng hai mươi cây ngân châm trong đó, lại đưa cho tiểu nhị một nén bạc nữa.

Vừa bước ra khỏi y quán, Bùi Tuấn Đạt liền lộ vẻ tò mò.

"Đây là mua ám khí mới à?"

Tiết Tình Vũ lắc đầu: "Không phải."

Bùi Tuấn Đạt thấy sắc mặt Tiết Tình Vũ uể oải, không nói nhiều nữa, cùng Tiết Tình Vũ về phủ, đi thẳng đến tiểu viện nơi Triệu Thư ở.

"Đi lấy một chậu nước nóng sạch tới đây, lấy thêm một miếng vải mềm nữa." Tiết Tình Vũ sau khi ngồi xuống liền nói.

Bùi Tuấn Đạt nghe lời đi ra ngoài, lúc quay lại thì thấy Tiết Tình Vũ vẻ mặt nghiêm túc, thủ pháp thành thục bắt mạch cho Triệu Thư.

Ngài ấy còn biết cả y thuật sao? Bùi Tuấn Đạt lộ vẻ mặt như gặp ma.

Tiết Tình Vũ cởϊ áσ của Triệu Thư ra, dùng vải thấm nước nóng, lau những bộ phận cần châm cứu.

Bùi Tuấn Đạt thấy vậy, vội vàng tiến lên: "Mấy việc nhỏ này, cứ để ta làm đi. Ngài không yên tâm mấy người bên ngoài, lẽ nào còn không yên tâm ta sao?"

Chẳng lẽ ngươi không phải là kẻ giả bộ thâm sâu nhất sao? Chẳng qua Triệu Thư không phải đối tượng báo thù của ngươi mà thôi. Tiết Tình Vũ liếc mắt nhìn Bùi Tuấn Đạt, dùng ánh mắt ngăn lại.

"Không cần đâu." Tiết Tình Vũ nhắm chuẩn huyệt Quan Nguyên cách rốn Triệu Thư ba thốn, tay cầm ngân châm, vững vàng đâm xuống.

Huyệt Quan Nguyên là giao hội huyệt của Nhâm mạch và Túc tam âm kinh, có tác dụng ích nguyên khí, cố tỳ thận, cầm máu.

Bùi Tuấn Đạt nhìn đến ngây người: "Chưởng Ấn, ngài biết y thuật?"

"Chỉ giới hạn ở châm cứu, hy vọng ngươi không có ngày cần ta phải tự mình ra tay."

Tiết Tình Vũ đang chuẩn bị đâm kim thứ hai, Triệu Thư tỉnh lại, khoảnh khắc nhìn thấy Tiết Tình Vũ liền muốn hành lễ.

"Đừng động đậy!" Tiết Tình Vũ quát Triệu Thư, nhanh chóng châm vào các huyệt vị còn lại.

Bùi Tuấn Đạt nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng và động tác như mây bay nước chảy của Tiết Tình Vũ, liền biết thuật châm cứu của nàng không phải mới học một hai ngày. Người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?

"Chưởng ấn trước nay luôn rất ưu ái Triệu công công, kim này vừa đâm xuống, công công liền tỉnh lại, thật là lợi hại."

"Triệu Thư bị thương, vốn là do ta, ta tự nhiên phải có trách nhiệm." Tiết Tình Vũ quay sang Bùi Tuấn Đạt, "Tiếp theo, phiền ngươi tiếp tục trông chừng, tránh để hắn cử động mạnh, bắt hắn nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bùi Tuấn Đạt cười gật đầu: "Đương nhiên."

"Tiết chưởng ấn, ngoài cửa có bảy người xin gặp, nói là môn khách từng ở trong phủ trước đây." Giọng Vô Chu vọng vào từ ngoài cửa.

Tiết Tình Vũ nhìn sang Bùi Tuấn Đạt: "Ngươi dùng cách nào báo cho họ vậy? Cũng nhanh đấy. Xem ra, đều chưa đi xa lắm."

Còi báo động trong lòng Bùi Tuấn Đạt vang dội, nhưng thấy Tiết Tình Vũ không đợi câu trả lời đã đi thẳng ra ngoài. Tên thái giám này sao càng lúc càng thông minh thế? Lòng Bùi Tuấn Đạt chùng xuống đáy vực, không ngờ rằng, sự ngụy trang bấy lâu nay của mình trong phút chốc đã sụp đổ.

Tiết Tình Vũ nhìn năm nam hai nữ đang bộ dạng nhếch nhác trước mắt: "Đã về rồi thì mọi chuyện cứ như cũ. Những thứ các ngươi tiện tay lấy đi, ta cũng không truy cứu nữa."

"Diêu Thiến đâu?" Bùi Tuấn Đạt nhanh chóng nhận ra có điều không ổn, đích nữ của cựu Hình Bộ Thượng Thư không thấy đâu.

Diêu Chi, muội muội thứ xuất của Diêu Thiến, nói giọng nức nở: "Tỷ ấy vì chúng ta, đã bán mình cho Tú Y Các rồi."

"Cái gì?" Nỗi đau lòng thoáng qua trong đáy mắt Bùi Tuấn Đạt.

Tiết Tình Vũ vô cùng bình tĩnh: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Lý Linh, đích nữ của cựu Tả Đô Ngự Sử Đốc Sát Viện, vẻ mặt đầy phẫn uất bất bình: "Nói là không truy cứu với chúng ta, nhưng chỗ vàng bạc tư trang đó đều có đóng dấu ấn của quan phủ, đem đi cầm cũng chẳng được!"

"Lý Linh!" Bùi Tuấn Đạt lớn tiếng quát.

Tiết Tình Vũ cười lạnh: "Hừ, ta đâu có cầu các ngươi quay lại. Ngươi nếu bất mãn, cứ việc đi. Chỉ sợ các ngươi từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, chẳng có kỹ năng gì lận lưng, muốn đến Tú Y Các thì lại chẳng có nhan sắc như Diêu Thiến, phải không?"