Hoàng Gia Đoàn Sủng, Công Chúa Nãi Bao Thật Đáng Yêu!

Chương 1

"Tiểu Bảo, con chết tiệt, lêu lổng đi đâu rồi, gà trong nhà chưa cho ăn, quần áo cũng chưa giặt, để lão nương bắt được để xem ta có đánh chết ngươi không!"

Buổi sáng yên bình ở làng quê, sương mù bao phủ, gà trống mới vừa gáy, một người phụ nữ béo tròn mặc váy thô đứng ở cửa, khoanh tay mắng mỏ.

Còn cô bé được gọi tên, lúc này đang trốn trong góc nhà kho, đôi bàn tay hơi bẩn đang cầm một quả trái cây nhỏ xanh lè mà gặm.

"Khó ăn quá!"

Cô bé ba tuổi, người bẩn thỉu, mái tóc đen rối bù trông thật lôi thôi, nhưng làn da vẫn trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to tròn như nai con, toát lên vẻ ngây thơ trong sáng của trẻ con.

Cô bé nhỏ nhắn ngồi xổm trên nền đất bẩn, hai tay ôm chặt quả trái cây xanh chưa chín, dù má đã nhăn nhó vì chua nhưng vẫn không chịu buông tay.

Không sao, Tiểu Bảo đói bụng lắm rồi, bây giờ chỉ có chút ít thức ăn này thôi.

Cữu mẫu mỗi ngày chỉ cho bé ăn một cái bánh ngô cứng, bé không no mà cổ họng còn bị trầy xước nữa.

Từ khi nương mất, cuộc sống của Tiểu Bảo ngày càng tệ hơn, đều bị dói cả ngày lẫn đêm.

Tiểu Bảo co ro ngồi trên đất, trông thật tội nghiệp.

“Nương ơi, bao giờ cha đến đón con?”

Giọng nói ngây thơ vừa dứt, cô bé đã nghe thấy rất rõ tiếng mắng chửi của cữu mẫu bên ngoài, cùng với tiếng đập móng ngựa đều đặn vang lên từ xa. Dường như có nhiều con ngựa đang đến gần.

"Đây là nhà mẹ đẻ của Tô Yến đấy." Một người đàn ông trung niên lên tiếng.

Nghe thấy có người gọi tên nương, Tô Tiểu Bảo từ trong chuồng củi thò ra một cái đầu tròn xoe.

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, mắt Tiểu Bảo mở to tròn. Cô bé thấy cữu mẫu, người thường ngày hay bắt nạt mình, giờ đây lại cúi đầu nịnh nọt những người đang cưỡi ngựa, mặt tươi như hoa.

“Các vị quan lớn, xin hỏi có phải Tô Yến đã làm điều gì sai trái không?"

Ta đã biết nàng ta không phải là người yên phận rồi, các vị quan gia. Nhà chúng ta tuy có họ hàng với nàng ta nhưng đã chia nhà từ lâu rồi, việc nàng ta làm không liên quan gì đến chúng tôi cả.”

Trong suy nghĩ của người dân thường, khi quan lại đến nhà là không có chuyện gì tốt. Vì vậy, ngay khi thấy vị quan gia này, Mã Tam Nương chỉ nghĩ ngay đến việc Tô Yến chắc chắn đã gây ra chuyện gì đó, và phản ứng đầu tiên của bà ta là vội vàng chối bỏ mọi liên quan.