Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Quốc Sư

Chương 32

[Phải nói là, Tả thừa tướng thật sự thích Lâm Khánh Thu sao? Không hẳn, chẳng qua là hồi ức... Nhưng Lâm Khánh Thu không nghĩ như vậy, trong phòng đã xịt hương thơm rồi, lát nữa sẽ bắt đầu làm loạn. Nàng ta chắc chắn Tả thừa tướng phu nhân sẽ tức giận vì Tả thừa tướng ôm nàng ta, cãi nhau với Tả thừa tướng rồi về Khánh Quốc công phủ, đến lúc đó nàng ta lại làm loạn, đợi Tả thừa tướng phu nhân quay về thì đã muộn rồi, lúc đó chuyện này chẳng phải sẽ thành công rồi sao?]

Thượng thư phu nhân bên cạnh nghe mà tức giận, tự đặt mình vào hoàn cảnh đó, đưa tay véo Hộ bộ thượng thư một cái, Hộ bộ thượng thư hít hà một tiếng, nhìn bà ta, nói:

"Phu nhân, nàng véo ta làm gì, ta đâu có nuôi nữ nhi riêng."

Thượng thư phu nhân liếc xéo ông ta một cái, nói:

"Chàng không nuôi nữ nhi riêng, nhưng chàng có muội muội nuôi."

Lệnh Vương bên kia xem mà phấn khích, chỉ thiếu nước vỗ tay khen hay, để bọn họ đánh nhau.

Tả thừa tướng lập tức nhìn Lâm Khánh Thu, quả nhiên, Lâm Khánh Thu rơi nước mắt, nói:

"Nếu mẫu thân không tin, Khánh Thu chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh trong sạch của mình."

Nói xong liền định đâm đầu vào cột bên cạnh Tả thừa tướng, Tả thừa tướng phu nhân nhìn như đang xem kịch hay, chỉ chờ Tả thừa tướng ôm nàng ta rồi xoay người bỏ đi.

Mẹ kiếp, bà ta nhịn đủ rồi, ghê tởm ai chứ?

Tả thừa tướng há hốc mồm, nhìn động tác của Lâm Khánh Thu, ông ta tiến thoái lưỡng nan, lặng lẽ duỗi một chân ra.

Lâm Khánh Thu không ngờ ông talại chơi như vậy, không tránh được, vấp ngã cái "bịch" xuống đất.

Tả thừa tướng phu nhân phun một ngụm trà ra ngoài, che miệng cười như nắc nẻ.

Trình Nhất Thư suýt chút nữa bị hạt dưa làm cho nghẹn, không phải chứ???

[Ông ta lại duỗi chân ra làm người ta vấp ngã??? Cái mặt đập xuống đất, nằm một chỗ??]

Hạ Chương cười ha hả, không được, hắn nhịn không được nữa, thật sự quá buồn cười, quả nhiên, nơi nào có Quốc sư, nơi đó có niềm vui.

Triệu Nguyên cười đến chảy nước mắt, không được, cười chết nàng rồi, Tả thừa tướng này cũng là một người kỳ lạ.

Tả thừa tướng phu nhân liếc xéo Tả thừa tướng một cái, coi như ông ta còn biết điều, còn Lâm Khánh Thu bây giờ chỉ muốn chết quách cho xong, chết tiệt, người này bị bệnh à???

Nàng ta thật sự muốn đánh chết ông ta, duỗi cái chân chó của ngài ra làm gì, cái chân này nên bị chặt đứt!

Điểm nhiệm vụ của Trình Nhất Thư lại được chuyển đến, cậu nhìn, năm nghìn...

[Ấy? Chuyện gì vậy, sao lại có điểm nhiệm vụ nữa rồi? Ta rõ ràng còn chưa làm gì mà...]

Tả thừa tướng bên dưới nhìn Lâm Khánh Thu đang nằm sấp dưới đất, trong mắt lóe lên vẻ dò xét, ông ta và Hữu thừa tướng đã nghiên cứu qua, giống như Quốc sư đã nói, nghiệt duyên bị đứt, điểm nhiệm vụ được chuyển đến.

Cho nên cú duỗi chân này của ông ta đã cắt đứt nghiệt duyên của mình? Ông ta cúi xuống xuống, nói:

"Phu nhân, ta thấy Khánh Thu không thích hợp ở lại Tả thừa tướng phủ nữa, hay là đưa nàng ta đi đi, ở ngoại ô có một thôn trang, đưa đến đó, cho nàng ta chút tiền, sau này nàng ta cũng có thể sống an nhàn."

Tả thừa tướng phu nhân cười lạnh một tiếng, bà ta đứng dậy nói:

"Chàng tự làm đi, ta không làm nữa, ta thu dọn đồ đạc về Khánh Quốc công phủ đây."

Trình Nhất Thư tặc lưỡi vài tiếng, nhận xét một cách khách quan:

"Tả thừa tướng sắp diễn màn theo đuổi thê tử đến chết đi sống lại rồi."