Chỗ nào cũng thể hiện rõ tình trạng đã gặp phải tai họa.
Nhưng may mắn là trên đường lớn không có tang thi.
Chử Dịch An lái xe điện ba bánh đi ngang qua những chiếc xe chất đống hai bên đường, đi thêm được khoảng tám chín trăm mét thì thấy có một phòng khám đang mở cửa.
Cửa vào của phòng khám được lấp đi mất một nửa, như thể để che giấu điều gì bên trong.
Tấm mành vải treo trên cửa cũng bị nhuộm đầy dấu tay máu.
Chử Dịch An dừng xe lại rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh, hỏi: “Ở đây có được không?”
“Ừ chỗ này đi.”
Lục Khanh Uyên lại gác tay lên vai cô, còn một tay thì cầm cái cờ lê duy nhất trong xe có.
Chử Dịch An dìu anh ta đi đến cửa phòng khám thì dừng lại.
Cô cúi thấp người, khom lưng, một mình đi về phía trước, nhìn vào trong qua khe hở trên khung cửa để xem tình hình bên trong thế nào.
Vì không có điện nên tiệm thuốc khá tối, bên trong có vẻ trống không, cô không nhìn thấy ai cả, “Chắc không có vấn đề gì đâu.”
Nói rồi cô quay lại đỡ Lục Khanh Uyên đi vào trong. Đầu tiên là họ nhìn một lượt các kệ thuốc trong tiệm, rồi lại xem thử tình hình xung quanh. Thấy không có vấn đề gì, Chử Dịch An mới kéo hai cánh cửa của phòng khám đóng lại, rồi mới cẩn thận kiểm tra thật kĩ mấy góc chết không dễ nhìn thấy ở bên trong.
Ngoài mấy vũng máu trên sàn nhà ra thì chỗ này có vẻ khá là an toàn.
Cuối cùng, cô còn kéo tấm mành vải trên cửa xuống thấp hơn nữa, chỉ để một khoảng các tầm 20 phân so với mặt đất.
“Thầy Lục, anh ngồi lên cái ghế kia đi.”
Chử Dịch An nghĩ cô nên chăm sóc người tàn… à, người bị thương một chút, nên cô chạy đôn chạy đáo quanh mấy cái kệ thuốc và dụng cụ để tìm cồn sát khuẩn, băng gạc, thuốc chống viêm, thuốc giảm đau, còn tìm được cả nhíp y tế và dao mổ nhỏ rạch da và gắp thủy tinh nữa.
Mặc dù đồ dùng thì lấy được đủ cả, nhưng cô lại không biết nên làm thế nào.
Chử Dịch An cầm cái nhíp và con dao mổ trên tay, nhưng cảm giác lóng ngóng như không phải tay của mình vậy.
Lục Khanh Uyên nhìn thấy cô như vậy thì im lặng một thoáng rồi giơ tay cầm nhíp và dao mổ trong tay cô, “Cô tìm một cái kéo cắt ống quần ra hộ tôi, còn lại cứ để tôi làm là được.”
“OK.”
Cắt mỗi cái ống quần nó lại đơn giản hơn việc rạch vết thương nhiều.
Sau khi cắt ống quần cho Lục Khanh Uyên thì Chử Dịch An đứng sang một bên. Do trong phòng khám khá tối, cô bèn lấy cái điện thoại của mình ra rồi bật đèn pin điện thoại lên, soi sáng cho anh dễ làm. Không gian sáng sủa hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ vết thương trên đùi của Lục Khanh Uyên đã bắt đầu mưng mủ rồi.
Động tác của Lục Khanh Uyên khựng lại, nhưng anh không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ nói, “Cảm ơn.”
“Không có gì, việc nên làm thôi.”
Chử Dịch An đứng bên cạnh nhìn Lục Khanh Uyên nhanh nhẹn dứt khoát dùng cồn sát khuẩn rửa cái nhíp y tế và con dao mổ, sau đó anh đổ nguyên một bình cồn sát khuẩn vào miệng vết thương, rồi mới dùng nhíp kẹp mảnh thủy tinh, rút mạnh ra khỏi thịt.
Vết thương đã ngừng chảy máu nay lại bị xé rách khiến máu tươi lại nhanh chóng tràn ra.
Chử Dịch An nhìn anh gắp từng mảnh từng mảnh thủy tinh găm trên đùi. Có một mảnh thủy tinh phải to cỡ 10 phân được gắp ra, mang theo cả máu thịt dính bên trên, khiến cô bất giác cũng cảm nhận được sự đau đớn mà anh đang phải nhẫn nhịn.
Lục Khanh Uyên khẽ ngửa đầu, nhắm mắt nhịn đau.
Hơi thở nặng nề của anh ngày càng rõ ràng hơn, đường gân trên cổ nổi rõ theo từng mạch đập, hiện giờ sắc mặt anh còn trắng bệch hơn lúc nãy nhiều, nhưng anh vẫn chịu đựng không phát ra âm thanh nào.
Chử Dịch An nhìn Lục Khanh Uyên lúc này như thế thì vội vàng dùng cồn sát khuẩn từ từ đổ lên miệng vết thương của anh để sát khuẩn lần nữa. Sau đó cô rắc thuốc bột giúp cầm máu nhanh lên và dùng băng gạc băng bó lại cho anh.
Cuối cùng, cô rót một cốc nước ở cái máy lọc nước trong góc phòng, đưa cho anh thêm một viên thuốc chống viêm để anh uống.
Lục Khanh Uyên nhận viên thuốc chống viêm uống xong mới nói, “Cho tôi nghỉ thêm khoảng nửa tiếng rồi đi tiếp.”
“Không sao, đợi cho anh đỡ hơn chút đã rồi mình đi cũng được.”
Chử Dịch An tìm thêm một cái ghế ngồi xuống cạnh anh, “Thầy Lục, nếu thấy khó chịu thì gọi tôi nhé.”
Từ nhỏ đến lớn, Chử Dịch An chỉ nghe chuyện Hạng Vũ cạo xương để chữa trị vết thương, đến hôm nay tận mắt nhìn thấy thầy Lục dùng tay rút từng mảnh thủy tinh găm chặt trong vết thương thế này, khiến cô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và xúc động.
Cô nhìn Lục Khanh Uyên nhắm mắt như thể đang ngủ ở bên cạnh, định đứng dậy đi tìm một cái chăn đắp cho anh thì nghe thấy tiếng động cơ xe ầm ĩ bên ngoài.