Đi Cửa Sau Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 11: Con đường sinh tồn (9)

Thôi, nhỡ đâu đấy là tang thi thì biết làm sao. Không giữ được mạng mình thì sao mà nghĩ hộ cho người khác được.

Cô tặc lưỡi tự thuyết phục mình, chuẩn bị nhấn chân ga bỏ đi.

Ai ngờ người ngồi trong chiếc ô tô kia lại có động tĩnh, dùng máu viết mấy chữ SOS lên kính cửa sổ của ô tô.

Khuôn mặt của anh trắng bệch.

Chử Dịch An nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh ta…

Sao lại đối mắt mất rồi!

Chử Dịch An vừa thở dài trong lòng vừa kéo phanh tay. Rõ ràng cô đã quyết tâm bo bo giữ mình, nhưng nền giáo dục tiên tiến mà cô được hưởng không cho phép cô thấy chết mà không cứu.

Thôi thì cứ thử xem thế nào vậy.

Chử Dịch An lục tìm trong xe điện ba bánh một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cái cờ lê. Nhân lúc phần lớn tang thi đang bị cái ô che nắng giữ chân, cô nhanh chóng chạy ra khỏi xe điện ba bánh, trèo lêи đỉиɦ một chiếc xe trong số những chiếc xe bị đâm liên hoàn rồi di chuyển đến chỗ chiếc xe của người mắc kẹt kia.

Người này… trông cũng khá ngon giai. Mặc dù hiện tại sắc mặt anh ta đang trắng bệch, hai mắt cụp xuống, chiếc áo sơ mi trên người dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể khiến cho người khác cảm nhận được một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Chử Dịch An ngây ra một giây nhưng đã tỉnh táo lại rất nhanh: “Anh giai, anh có bị cắn không?”

Mặc dù ông anh này nhìn trông ngon giai thật, nhưng ngon giai cũng không thể mài ra mà ăn được. Nếu chẳng may còn bị cắn nữa thì chắc chắn tốc độ bỏ chạy của Chử Dịch An nhanh hơn tốc độ cứu người của cô rất nhiều.

“Không, đây là máu của người khác.”

Hơ… anh bảo là máu của người khác thì tôi tin là máu của người khác chắc.

Vốn quyết tâm cứu người Chử Dịch An đã không được chắc chắn, giờ lại càng thấy dao động.

Dường như người ngồi trong xe nhìn ra được thái độ của cô: “Người bị tang thi cắn sẽ bị đồng hóa từ 10-12 giây ngay sau khi bị cắn. Cô không thấy mấy vết máu trên người tôi đây đã sắp khô vào luôn rồi à?”

“Cứu tôi ngay đi, chúng ta chỉ còn 30 giây để chạy khỏi đây thôi.”

Giọng nói của anh ta rất bình thản, nhưng lại khiến Chử Dịch An cảm thấy bị áp đảo.

Chử Dịch An nhìn xuống cái cờ lê trong tay, sau đó bắt đầu đập vào cửa sổ xe.

Rầm một tiếng, cửa sổ xe chẳng xi nhê gì, chỉ có tay cô là bị lực đập lại trở nên tê rần.

“Chiếc xe này đã được nâng cấp lên rồi, tác động từ ngoài vào không được đâu.”

Người đàn ông giơ tay lên nhấn vào một chỗ nào đó trong xe, tấm kính chắn gió ở đầu xe bắt đầu từ từ hạ xuống: “Giờ cô ấn vào cái nút đỏ bên chỗ ghế lái đi.”

Chử Dịch An làm theo lời anh ta nói.

Ngay sau đó, dây an toàn trên người anh ta được cởi ra. Đồng thời có một hộc bí mật trên nóc xe được mở ra, bên trong là một khẩu súng lục.

Xe gì mà đỉnh dữ vậy trời.

Là một công dân nhỏ bé của thành phố tuân thủ pháp luật, vẻ mặt của Chử Dịch An tràn đầy cảm xúc tò mò, cô thò đầu vào trong xe xem thử.

“Đỡ tôi.”

Người đàn ông đưa tay ra.

Chử Dịch An giữ chắc lấy người anh ta rồi dùng sức kéo ra ngoài. Người đàn ông khẽ nhíu mày, sau đó được cô lôi ra từ trong xe.

Người đàn ông này có dáng người rất cao.

Vai rộng, eo hẹp, chân cực kỳ dài.

Nhưng trên đùi trái của anh ta có một vết thương, trên miệng vết thương vẫn đang cắm một mảnh thủy tinh vỡ.

Chử Dịch An giật mình: “Đây là máu của anh đúng không?”