Dung Cảnh bước vào tòa nhà, dọc đường đi cậu gặp vài linh hồn ma quỷ đang lảng vảng, tỏa ra hàn khí nhè nhẹ. Hai con trong số đó có lẽ mới chết không lâu, thần trí mơ hồ, khi thấy cậu vẫn còn mỉm cười chào hỏi như lúc còn sống.
Dung Cảnh khựng lại một giây, rồi vẫn vươn tay nhấn nút dừng thang máy đang dần khép lại. Hai hồn ma mới chết có chút ngạc nhiên, liếc nhìn cậu một cái, rồi nắm tay nhau bước vào.
Nhiệt độ trong cabin dường như đột ngột giảm đi, nhưng người và ma đứng trong đó chẳng ai cảm thấy gì, lặng lẽ đi lên cùng thang máy.
Đến tầng mười ba, thang máy dừng lại. Hai con ma nữ nắm tay nhau bước ra. Dung Cảnh ngước mắt nhìn một cái, tiện tay bắn ra hai luồng linh khí.
Tâm trí mờ mịt của hai con ma lập tức trở nên tỉnh táo, họ đứng trước cửa nhà mình, thử vươn tay chạm vào.
Không ngờ, lần này họ thực sự xuyên qua được cánh cửa chống trộm nặng nề.
Khuôn mặt hai con ma hiện lên nụ cười bất ngờ, họ nhìn nhau rồi nắm tay bước vào nhà.
Ngày họ được đầu thai đã sắp đến, đây có lẽ là lần cuối cùng họ trở về nhà để thăm cha mẹ.
Dung Cảnh đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng hai con ma nắm tay nhau bước ra khỏi khu dân cư, với nụ cười hài lòng hòa tan vào làn gió.
Những tia sáng vàng lấp lánh bay từ bên ngoài vào, khiến Dung Cảnh thoáng ngạc nhiên. Cậu đưa tay ra, khẽ chạm vào.
Những tia sáng công đức nhỏ li ti như những vì sao dừng lại trên đầu ngón tay cậu, rồi chậm rãi tan vào cơ thể, nuôi dưỡng ba hồn bảy phách còn yếu ớt của cậu.
Dung Cảnh ngước nhìn bầu trời xanh thẫm, bất giác nở một nụ cười.
Ngay lúc đó, một tiếng sấm ầm ầm từ chân trời vang lên.
"Được thôi."
Dung Cảnh nhướn mày, thu lại ánh mắt, xoay người tìm một chiếc dây buộc tóc, buộc gọn mái tóc dài đến thắt lưng, rồi lấy một bộ quần áo vào phòng tắm.
Dòng nước nóng không ngừng phun ra từ vòi sen, và Dung Cảnh không thể phủ nhận rằng, nhiều thứ trong thời đại này thực sự vô cùng tiện lợi.
Sau khi tắm rửa xong, Dung Cảnh chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại máy giặt, lấy lá bùa gửi hồn vẫn chưa được giặt ra khỏi túi.
Lũ oan hồn do Lưu Nhược Hân dẫn đầu: "..."
Chút nữa thôi! Chút nữa thôi là bọn chúng phải vật lộn sống sót trong máy giặt rồi!
Nhưng kẻ gây ra tất cả, bọn chúng không thể đυ.ng vào, đành phải nhỏ giọng phàn nàn trong lá bùa.
Dung Cảnh cũng không buồn nghe chúng, tiện tay dựng một trận pháp tụ âm nhỏ trên bàn trà, rồi đặt lá bùa vào giữa.
Ánh trăng và âm khí lập tức bị trận pháp hút vào, lũ oan hồn của Lưu Nhược Hân không kịp phàn nàn thêm, ngay lập tức bước vào trạng thái tu luyện, hấp thụ âm khí và ánh trăng để chữa lành linh hồn bị tổn thương.
Dung Cảnh nhìn một lúc, chờ đến khi thấy linh hồn của bọn chúng đã bình ổn, cậu mới khẽ động tay, rút hết oán khí bám trên cơ thể chúng ra.
Trong đám oan hồn, Lưu Nhược Hân là kẻ mạnh nhất, vì vậy tâm trí của cô cũng tỉnh táo nhất. Nhận ra ý định của Dung Cảnh, cô do dự một lúc rồi vẫn thả lỏng, để mặc cho cậu thực hiện.
Khi oán khí trên linh hồn tan đi, Lưu Nhược Hân nhận ra tâm trí mình càng lúc càng sáng suốt. Cảm giác đau đớn, bi thương tột độ dần dần tan biến, linh hồn cô trở nên ổn định và vững chắc hơn.
Chỉ cần buông bỏ chấp niệm, cô có thể chuyển kiếp.
Lưu Nhược Hân im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở lời: “…Cảm ơn anh.”
Dung Cảnh thu tay lại, vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chẳng hề để tâm.
“Không có gì.”
Lưu Nhược Hân còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Dung Cảnh đã quay người trở về phòng. Cô mím môi, thu lại ánh mắt, tiếp tục hấp thụ âm khí và ánh trăng.
Tin tức về việc Vương Nhất Chu bị bắt nhanh chóng gây chấn động khắp làng giải trí, và Tần Hạo tự nhiên cũng nghe được từ nhiều nguồn. Nhờ mối quan hệ rộng, anh biết nhiều hơn những người khác.
Chẳng hạn như, Nhị công tử bị chính ông cụ nhà họ Vương giao nộp, cảnh sát đã điều tra gần xong vụ án, chỉ còn thiếu chứng cứ quyết định cuối cùng; hay vụ án này thực ra có liên quan đến một số yếu tố huyền học, và có tin đồn mơ hồ từ phía cảnh sát rằng tất cả những điều này là do một vị đại sư tính toán ra...
— Và một điều nữa, bỗng dưng anh có trong tay một số tài nguyên nhắm đến Dung Cảnh, mà chủ đầu tư lại chính là nhà họ Vương.
Tần Hạo đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, luôn là người rất nhạy bén, liên hệ với những gì đã xảy ra trước đó, anh còn gì mà không hiểu?
Nghĩ lại chuyện trước kia anh còn mạnh tay đẩy Dung Cảnh đến trước mặt Vương Nhất Chu, Tần Hạo không khỏi thấy lo sợ.