Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 25

Nhìn con hẻm nhỏ tối mờ, ánh mắt cô đảo qua những mái nhà cấp bốn thấp thoáng xa xa, rồi mới mở khóa, bước vào sân nhà mình.

Trong nhà, mẹ cô đang ngồi trước chiếc TV cũ, vừa xem phim “Đại Minh Cung Từ" vừa đan len.

Để tiết kiệm tiền điện, mẹ cô không bật đèn khi xem phim.

Lối sống tiết kiệm dường như đã khắc sâu trong từng hơi thở của Hoa Tiệp. Sau này, ngay cả khi cô dùng máy tính để vẽ tranh, cô cũng thường xuyên tắt màn hình để tiết kiệm điện.

Khi cô lao vào lòng mẹ, mẹ cô bối rối, vội vàng gấp chiếc áo len đang đan lại, sợ kim đâm vào cô. Mẹ trách cô mấy câu, nhưng rồi lại vuốt ve mái tóc ngắn của cô, nhẹ nhàng hỏi chuyện ngày đầu tiên đi học ở trường cấp ba.

“À, đúng rồi. Hôm nay giáo viên mỹ thuật ở Cung Thiếu Niên gọi điện cho mẹ, nói cuối tuần trước con chưa học xong đã bỏ về, đồ đạc như bảng vẽ, bút vẽ vẫn còn để ở đó. Sao lại thế hả con?” Bà vừa nói vừa đẩy đầu cô đang tựa lên vai mình ra.

“Mẹ ơi, con không muốn học vẽ nữa.” Hoa Tiệp nói, giọng nhỏ nhẹ.

“Cô giáo của con hôm nay còn khen con có năng khiếu nữa đấy. Mẹ vui còn chưa hết đây… Trước đó con bảo muốn học vẽ, bàn vẽ cũng mua rồi, bút vẽ, giấy vẽ, màu vẽ, tất cả đều đắt tiền. Học phí lớp mỹ thuật ở Cung Thiếu Niên cũng mới đóng xong. Sao giờ lại không học nữa?” Mẹ cô cốc nhẹ lên đầu cô, giọng điệu cao hẳn lên vì tức.

“Mẹ, con muốn thi vào Thanh Hoa!” Hoa Tiệp ngồi thẳng dậy, vừa xoa đầu vừa cau mày, nghiêm túc nói.

“Con—” Bà nghẹn lời. Thành tích học tập của con gái vốn chỉ ở mức trung bình, không nói đến mỹ thuật, ngay cả đậu một trường bình thường cũng còn khó. Vậy mà giờ lại nhắc đến Thanh Hoa?

Bà định nói vài câu chặn lại, nhưng lại không nỡ làm con gái mình tổn thương. Sau một lúc ngập ngừng, bà chỉ thở dài, nói: “Học phí lớp mỹ thuật đã đóng rồi. Tháng này con phải học nốt. Thôi, đừng cãi nhau với mẹ nữa. Mau làm bài tập đi.”

Hoa Tiệp cố gắng thuyết phục nhưng không thành công, đành xách cặp vào phòng học.

Hôm nay chỉ có bài kiểm tra, thầy giáo bảo cả lớp chuẩn bị bài, không giao bài tập về nhà. Cô ngồi thẫn thờ trước bàn học một lúc, ánh mắt bất chợt dừng lại trên chiếc hộp sắt to nằm ở giá sách cao nhất.

Cô đứng lên ghế lấy hộp xuống, phủi lớp bụi bám trên mặt, mở nắp ra. Bên trong là một xấp tranh đủ loại. Từng bức vẽ của cô từ nhỏ đến lớn đều được mẹ cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp sắt này. Dù đã dọn nhà nhiều lần, mẹ cô vẫn luôn mang theo.

Hoa Tiệp tùy tiện rút ra một bức tranh. Thậm chí cả những bức tranh cô vẽ từ hồi tiểu học cũng còn nguyên ở đây.

Cô ngồi lại xuống ghế, từng bức tranh được cô cẩn thận lật xem.

Nào là phác họa tượng thạch cao, ký họa, tĩnh vật từ thời cấp hai. Những bức tranh quốc họa gà trống, tranh thủy mặc Tần Thủy Hoàng, hay bức vẽ lại từ SLAM DUNK bằng bút màu nước mà cô từng rất tự hào.

Thậm chí cả những nét vẽ nguệch ngoạc từ hồi tiểu học như quả anh đào hay những hình tròn nhỏ bé.

Cuối cùng, cô lấy lên một cuốn vở cũ kỹ ở tận đáy hộp, giấy đã ố vàng theo năm tháng. Mở ra, bên trong là hình con vịt xiêu vẹo được vẽ bằng bút bi. Đây là lần đầu tiên cô được mẹ dạy vẽ, hồi còn học mẫu giáo.

Chính nhờ con vịt nhỏ này, mẹ cô tin rằng cô có năng khiếu hội họa.

Hoa Tiệp nhìn chằm chằm vào những nét vẽ xiêu vẹo một lúc lâu rồi bật cười.

Cô lật từng trang vở. Những hình vẽ đơn giản như con gà, bàn nhỏ, chiếc TV, tất cả đều là những thứ quen thuộc từ thời thơ ấu.

Còn có cả hình Bạch Nương Tử vẽ như ma quỷ và những hình thù kỳ lạ mà chính cô cũng không hiểu nổi.

Trái tim cô đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt cay cay.

Cô cứ ngồi nhìn đi nhìn lại những bức vẽ trong chiếc hộp sắt, từng chút từng chút một, tình yêu hội họa trong cô lại trỗi dậy.

Giữa dòng thời gian và không gian, cô một lần nữa tìm lại được cảm giác ban đầu khi cầm bút vẽ.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Tiệp đến trường rất sớm. Cô lấy ra những hình vẽ và chữ ký đã thiết kế tối qua, đặt gọn gàng trên bàn cùng với sách vở.

Chủ nhiệm lớp bất ngờ sắp xếp một bộ bàn ghế mới vào vị trí đầu tiên bên cửa sổ.

Lớp cô được chia thành tám dãy bàn, mỗi dãy sáu hàng. Nếu tính cả bàn đôi thì có thể gọi là bốn dãy. Nhưng chiếc bàn mới này lại đơn lẻ, nằm song song với bục giảng và sát cửa sổ.

Hoa Tiệp bỗng ngẩn người.

Đó là chỗ ngồi của anh chàng mà cô từng thầm mến thời cấp ba.