Hoạ Sĩ Vĩ Đại Tái Sinh

Chương 9

Bà Biên và mẹ Hoa đứng cách đó không xa để tán dóc:

"Vẫn là có con gái thật tốt. Thằng nhóc nhà tôi cứ đi là chẳng hé miệng một câu, quay đầu lại cũng không biết nói lời tạm biệt. Nhìn mà xem, con gái chị thân thiết thế."

"Chị nói vậy làm tôi hâm mộ. Người già chúng ta thì luôn muốn có con trai." Mẹ Hoa thở dài, ánh mắt nhìn cô con gái đầy ắp yêu thương.

Từ xa, nhìn thấy Hoa Tiệp ngồi sau xe đạp, dáng hình đã nhỏ dần đến nỗi không thể thấy rõ mặt. Thế nhưng cô vẫn nhiệt tình vẫy tay, hăng hái chào hai người, trông chẳng khác nào một chú chuột nhỏ tinh nghịch.

Bà Biên nhìn theo, mỉm cười, không khỏi nghĩ: Con bé đúng là hơi nhiệt tình thái quá rồi.

Kiếp trước, cô từng sống những ngày tháng lụi tàn, chật vật trong bốn bức tường, chỉ biết vẽ tranh để chống chọi qua ngày. Những ký ức ấy nghèo nàn, khó khăn đến mức nào, giờ đây cô thực sự không dám nghĩ lại.

Thưởng thức nắng sớm chan hòa và những cơn gió nhẹ, hít hà không khí khô mát của mùa thu phương Bắc, cô không tài nào lý giải được tại sao bản thân kiếp trước lại sống một cách lụi bại như một con chuột lớn. Vì cái gì mà sống cẩu thả, trôi dạt qua ngày như thế? Là bởi đã mỏi mệt, trầm luân đến mức chẳng buồn vùng vẫy, tựa như một mảnh thịt chết ngâm trong dung dịch formalin?

Cô bỏ lại hết thảy ký ức xấu xí đó sau lưng. Giờ đây, giống như hoa hướng dương luôn hướng về phía ánh sáng, cô ngẩng cao đầu, chào đón ánh nắng của hiện tại.

Chỉ ngồi sau xe đạp băng qua dòng người đi học thôi, thế nhưng nhìn cô lại giống như đang cưỡi chiến thuyền vượt gió lướt sóng, sẵn sàng chinh phục cả Đại Tây Dương.

Trên đường, nhiều người lớn đi làm bằng xe đạp, thoáng thấy cô với dáng vẻ say mê, không nhịn được mà nhìn theo. Ai cũng thầm nghĩ: Thanh xuân vô tư vô lo đúng là đẹp đẽ biết bao.

Hoa Tiệp cũng nghĩ như vậy.

Khi xe đạp lao xuống dốc cao, gió vun vυ't qua tai, cô suýt thét lên vì sợ. Cũng may là chút lý trí cuối cùng đã níu cô lại, giúp cô giữ được vẻ ngoài bình tĩnh như một người bình thường.

Đến gần trường, cô vẫn ngồi sau xe Biên Hồng, nghịch chân qua lại, tâm trạng vui vẻ hệt như một chú husky vừa được tự do.

Ba mươi phút đi đường cứ thế trôi qua trong chớp mắt, chẳng chút mệt mỏi. Chỉ có điều là ghế xe hơi cứng, ngồi không thoải mái. Cô âm thầm tính nhờ mẹ may thêm một cái lót ghế, buộc vào chỗ ngồi của Biên Hồng, thế thì mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn.

Càng gần trường, học sinh đeo cặp sách xuất hiện càng nhiều. Thành phố Kính Tùng vào năm 2000 vẫn chưa phổ biến chuyện phụ huynh đưa đón con cái. Bất kể là học sinh tiểu học hay trung học, các bạn đều tự mình đeo cặp, đi bộ hoặc kết bạn đi chung đến trường.

Những nhà nào ở xa thì dùng xe đạp. Nhưng hiếm có ai đạp xe chở thêm bạn khác, nhất là khác giới. Thường thì học sinh chỉ chở người cùng giới.

Ở tuổi này, trẻ con rất nhạy cảm, vừa tò mò lại vừa e dè đối với bạn khác giới. Hành động như Biên Hồng chở Hoa Tiệp đến trường thường được nhìn nhận chẳng khác gì việc hai người đang yêu nhau.

Trắng trợn thế này, làm sao tránh khỏi ánh nhìn soi mói?

Quả nhiên, đám học sinh qua lại đồng loạt ngoái đầu nhìn hai người, thì thầm trêu chọc, tiếng cười vang lên không ngớt. Khi nhìn thấy Biên Hồng cao ráo, đẹp trai, còn Hoa Tiệp thì rạng rỡ đáng yêu, bọn họ không khỏi cười thầm.

Biên Hồng vốn nổi danh trong lứa tuổi này: học giỏi, ngoại hình cuốn hút, lại giỏi chơi bóng rổ.

Rất nhiều bạn nữ cùng lớp, thậm chí các lớp khác đều thích cậu, thường nhìn trộm trong giờ học hoặc tan học lén ra sân bóng rổ để ngắm cậu chơi.