Gương mặt này khiến Chúc Tử Linh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong trí nhớ của cậu, khi tham gia yến tiệc cung đình, cậu chưa bao giờ nhìn rõ diện mạo của tân đế.
Không biết có phải vì gương mặt quá xuất sắc mà chỉ cần thoáng nhìn đã có thể để lại ấn tượng hay không.
Chúc Tử Linh vô thức lộ ra một chút tán thưởng, nhưng không ngờ nam nhân đang chăm chú nhìn cậu bỗng ánh mắt chợt ngưng lại, rồi đột nhiên cúi người gần lại, như thể muốn đưa tay chạm vào mặt cậu.
Chúc Tử Linh ngay lập tức giật mình, phản xạ theo điều kiện lùi lại một chút, may mắn là cậu kịp kiềm chế, không động tay phản công. Chỉ đành nửa ngửa trên giường, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, nhìn có vẻ khá bất lực khi ngẩng đầu lên.
Chúc Tử Linh mở miệng, vừa định nói thì không ngờ Dung Chiêu lại nâng mày, càng áp sát lại gần, trực tiếp nắm lấy cổ tay trắng mịn của Chúc Tử Linh, chỉ trong chớp mắt đã quỳ một gối trên thành giường, nghiêng người cúi xuống, gần như hoàn toàn đè cậu xuống chiếc giường rộng lớn và mềm mại.
Hai người tóc đen buông rủ, đổ trên tấm chăn đỏ thẫm, như thể đang quấn vào nhau, trong ánh nến lắc lư hiện lên vẻ mập mờ.
Nam nhân gần sát lại, chỉ cách một chút nữa là hai người hoàn toàn chạm vào nhau, Chúc Tử Linh không thể không cứng người, kiềm chế bản năng muốn tấn công đối phương.
Dung Chiêu đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn lướt qua tay Chúc Tử Linh đang nắm chặt chăn, trong lúc hơi thở chạm nhau, hắn nhìn cậu một hồi, rồi đột ngột đưa tay dài xương, nắm cằm Chúc Tử Linh, ép cậu ngẩng cao đầu lên, lộ ra cái cổ trắng mịn yếu đuối.
Điều này khiến hơi thở của cả hai càng trở nên gần gũi.
Hình ảnh của chính mình trong đôi mắt đen như mực của đối phương hiện rõ ràng, Chúc Tử Linh không thể không mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, lần đầu tiên cảm thấy hơi ngây ngẩn.
Chờ đã! Sao lại có vẻ như sắp hôn vậy?!
Lệ Vương này không phải chỉ vừa lên đã muốn ngủ với cậu chứ?
Nhưng… nhưng không phải hắn không thể sao?!
Trong trí nhớ của Chúc Tử Linh, đời trước Dung Chiêu dù đã lên ngôi cũng không chọn thê thϊếp. Cho đến khi cậu chết, hậu cung của vị này vẫn trống rỗng, không có ai cả.
Các đại thần ngày ngày khuyên hắn chọn thê để có con nối dõi, nhưng hắn không những không nghe mà còn nổi giận mắng những người can gián, thậm chí đôi khi còn gϊếŧ người.
Điều này không phải là không thể, liệu có lý do nào khác hay không?
Tại sao đến phiên mình, Lệ Vương lại muốn làm việc này mà không cần tổ chức tiệc cưới?
Chúc Tử Linh hiếm khi cảm thấy ngạc nhiên, thấy Dung Chiêu nhìn mình với vẻ mặt khó đoán, lại một lúc lâu không có động tác gì khác, cậu không khỏi mím môi.
Giống như bị hành động của cậu chạm trúng, Dung Chiêu bỗng nhiên dùng ngón cái ấn vào khóe môi của Chúc Tử Linh, gần như có chút tình ý mà xoa xoa.
“Ưʍ.”
Ngón tay của Dung Chiêu có chút thô ráp do luyện võ, động tác cũng khá mạnh, ánh nhìn của hắn như một cái giếng sâu có thể hút người ta vào.
Chúc Tử Linh hơi đau mà nhíu mày, cuối cùng không thể không lên tiếng: “Ngươi…”
Ai ngờ câu nói chưa dứt, Dung Chiêu đã nhanh chóng rút tay lại, rồi đứng thẳng dậy, không thèm nhìn Chúc Tử Linh, trực tiếp quay lưng rời đi.
“…” Chúc Tử Linh ngồi dậy từ giường, nhìn cánh cửa dường như bị gió thổi đóng lại, chỉ cảm thấy mơ hồ khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hừm… người này có phải đã nhớ ra còn có tiệc cưới, sợ mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó chịu nên vội vàng dừng lại, chuẩn bị trở lại tiếp tục không?
Chúc Tử Linh suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Có lẽ không đến mức vậy.
Cũng không biết đối phương vừa rồi rốt cuộc muốn làm gì.
Chúc Tử Linh nhíu mày, đưa tay sờ sờ khóe môi đang bị nam nhân ấn có chút đau, nhưng không ngờ lại chạm phải một chút dầu, có lẽ là lúc cậu lén ăn bánh hoa mai trong kiệu bị dính lên…
Chúc Tử Linh: “…”