Chim Hoàng Yến Trọng Sinh Bị Đám Điên Phê Cầm Tù Cưỡng Chế (NP)

Chương 33

Với một người có tính cách khô khan, ngôn từ hạn chế, nhìn mọi cô gái đều giống nhau như Cảnh Triệt, đây đã là lời khen cao nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Cô gái mặc một chiếc váy bó eo màu xanh bơ, mái tóc dài đen hơi uốn gợn sóng buông xõa, tôn lên chiếc cổ thon dài của cô.

Khuôn mặt cô không trang điểm, làn da trắng sữa, lông mi cong vυ't, đôi mắt to tròn như hai quả nho đen, ánh lên sự long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh đỏ ửng, đôi môi hồng anh đào khẽ cong. Khi cô cười nhẹ, cả người như một quả đào mật vừa được bóc vỏ.

Nhưng nốt ruồi nhỏ đỏ nhạt dưới đuôi mắt lại khiến cô sinh ra một vẻ quyến rũ kỳ lạ, chỉ cần khẽ liếc mắt cũng đủ khiến người ta say đắm.

Cảnh Triệt ngây ngốc nhìn Khương Kiến Nguyệt, mọi khung cảnh xung quanh như bị làm mờ đi, chỉ còn lại khuôn mặt của cô là rõ nét trong mắt anh.

Cho đến khi cô gái trước mặt hơi nhíu mày khó hiểu, Cảnh Triệt mới nhận ra mình thất lễ. Anh hơi bối rối, vội bước sang một bên.

Nhưng dường như cô gái đối diện cũng nghĩ như vậy, vừa nói "Xin lỗi" vừa di chuyển về phía anh.

Kết quả là cả hai người đều bước sang cùng một hướng, khiến Khương Kiến Nguyệt suýt chút nữa không kiểm soát được mà đâm đầu vào anh.

Cô cầm quai túi xách trên vai, cúi đầu, vội vàng di chuyển sang hướng khác. Nhưng dường như người đối diện lại có thần giao cách cảm với cô, cũng di chuyển theo.

Thế là cả hai lại rơi vào tình thế lúng túng khi nhìn nhau.

"Xin lỗi, anh đi trước đi."

Khương Kiến Nguyệt không khỏi bật cười, cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Cầu thang nhà họ Cảnh rộng rãi là thế, nhưng hai người lại cứ chần chừ nhường đường cho nhau ở đúng chỗ này.

Cô đứng yên tại chỗ, nghiêng người để nhường đường cho Cảnh Triệt.

"Cảm ơn." Cảnh Triệt đáp, sau đó bước qua bên cạnh Khương Kiến Nguyệt.

Nhưng khi lướt qua nhau, Cảnh Triệt dường như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Không phải loại nước hoa có mùi nồng và gây chú ý, mà là một mùi hương nhẹ nhàng của hoa trà trắng, pha chút thảo mộc. Mùi hương dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy thoải mái đến lạ, như thể mọi dây thần kinh căng thẳng đều được xoa dịu. Sự mệt mỏi từ chuyến bay dài của anh cũng tan biến trong chốc lát.

Cảnh Triệt nghiêng đầu nhìn lại, thấy cô gái đang cúi mắt, vài sợi tóc đen lòa xòa trên vành tai trắng mịn của cô.

Anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, như bị một thứ gì đó thôi thúc, muốn đưa tay gạt những sợi tóc đó ra sau tai cô.