"Khương Kiến Nguyệt, sau này nhớ ngày nào cũng phải nhắn tin cho em, biết chưa? Em cho cô số WeChat không phải để làm đồ trang trí đâu!"
Như sợ Khương Kiến Nguyệt không coi trọng, Cảnh Tiêu còn mạnh tay đập bàn để nhấn mạnh.
[Thay đổi, tất nhiên phải thay đổi. Tôi là người tốt bụng, làm sao có thể không giúp cô ta một chút chứ?]
Nghe được câu nói đó, tay Khương Kiến Nguyệt đang cầm bút đỏ chấm bài chợt khựng lại. Cô nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Tiêu, lấy điện thoại ra, gõ vài dòng trên màn hình.
Một lúc sau, chiếc điện thoại trên bàn của Cảnh Tiêu rung lên. Cô bé mở lên, nhìn thấy trong khung trò chuyện đã được ghim lên đầu, hiện lên một vòng tròn màu đỏ với con số "3".
[Tiêu Tiêu buổi tối tốt lành.]
[Đừng giận cô nữa được không?]
[Như vậy tâm trạng có khá hơn chút nào chưa?]
Cảnh Tiêu nhìn ba tin nhắn trên điện thoại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Kiến Nguyệt. Chỉ thấy cô mày mắt như vẽ, làn da trắng sữa không chút tì vết, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ cong lên, đôi mắt dưới ánh đèn vàng nhạt lấp lánh như chứa ánh sao.
Lúc này, cô đang chăm chú nhìn cô bé, ánh mắt đầy quan tâm, như một người đang đặt trọn trái tim vào việc yêu thương người khác. Ý nghĩ này gần như lấp đầy toàn bộ tâm trí của Cảnh Tiêu.
Tuy nhiên, với tính cách kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình, cô bé tuyệt đối không cho phép bản thân thể hiện chút nào sự cảm kích:
"Hừ, bây giờ gửi thì có ích gì! Phải ngày nào cũng gửi!"
Khương Kiến Nguyệt dịu dàng đáp lại: "Được."
Cùng lúc đó, giọng nói từ hệ thống vẫn tiếp tục vang lên trong đầu cô:
[Cảnh Triệt đã đến rồi.]
Khi Khương Kiến Nguyệt từ phòng của Cảnh Tiêu đi xuống lầu, đồng hồ đã điểm 20:05.
Trong suốt thời gian dạy học, cô từng thử dò hỏi một cách khéo léo xem Cảnh Tiêu có từng đối xử quá đáng với người hầu nào không, hoặc có ghét ai đến mức đặc biệt không. Điều này giúp cô suy đoán xem ai có thể giữ mối thù sâu đến mức muốn hại cô bé.
Tuy nhiên, câu trả lời của Cảnh Tiêu khiến Khương Kiến Nguyệt lặng người.
"Mấy người đó chỉ cần phục vụ tốt cho em là được, họ là ai, tên gì quan trọng sao? Khương Kiến Nguyệt, em không thích cô ở cùng em mà cứ nhắc đến người khác. Họ có là gì đâu chứ."
Kết quả là Khương Kiến Nguyệt phải dỗ dành cô bé thêm một lúc lâu, mới không để cô bé giận lây sang người hầu vừa được gọi đến để mang trái cây.
Vì vậy, cô đành từ bỏ ý định dò hỏi Cảnh Tiêu, tiếp tục dạy học theo kế hoạch.
Cho đến khi kết thúc buổi học, cô mới thở dài mệt mỏi, bước ra khỏi phòng.