Khương Kiến Nguyệt gần như không thể kiềm chế mong muốn được thổ lộ, cô muốn kể ra tất cả những chuyện đã xảy ra trước khi tái sinh, muốn nói với Thẩm Thanh Thanh về tương lai của cô ấy, muốn thay đổi mọi thứ.
Nhưng sự nhạy cảm và nỗi sợ sâu thẳm trong lòng khiến cô không dám đánh cược. Cô không dám tưởng tượng hậu quả khi người khác biết được chuyện cô tái sinh.
"Khương Kiến Nguyệt, cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?"
Thẩm Thanh Thanh không thể kiềm chế được sự bực bội và nghi ngờ của mình, giọng nói của cô ấy càng thêm gay gắt.
"Nói đi, Khương Kiến Nguyệt."
Phải làm sao đây… phải làm sao đây…
Nhanh lên, nghĩ một cái cớ, tuyệt đối không thể để Thanh Thanh phát hiện!
Nghĩ đi, Khương Kiến Nguyệt, nghĩ nhanh lên…
Có rồi!
"Thanh Thanh, tớ…" Khương Kiến Nguyệt phức tạp nhìn Thẩm Thanh Thanh, muốn nói lại thôi. Như thể trong lòng mang theo nỗi khổ sở, cô cúi đầu, thở dài một hơi.
"Thật ra tớ đã định nói với cậu từ trước rồi. Tớ… tớ đã mơ thấy một vài chuyện không hay."
"Chuyện gì?" Thẩm Thanh Thanh bị câu nói lấp lửng của cô làm cho ngơ ngác, cả người đờ ra. "Không, chuyện này thì có liên quan gì đến những gì chúng ta vừa nói?"
"Thanh Thanh, cậu nghe tớ nói đã." Khương Kiến Nguyệt kéo chiếc ghế trước bàn, nghiêm túc ngồi xuống, gương mặt đầy vẻ trịnh trọng.
"Cậu còn nhớ khi tớ tỉnh lại ở phòng y tế, đã ôm cậu khóc rất nhiều không?"
"Tớ nhớ, nhưng tớ cảm thấy rất kỳ lạ. Sao thế?"
"Thật ra là vì lúc bất tỉnh, tớ… tớ đã mơ một giấc mơ."
Vừa nói xong, ánh mắt Thẩm Thanh Thanh lập tức trở nên vi diệu, biểu cảm cũng thêm phần kỳ quặc. Khương Kiến Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng tiếp tục.
"Tớ mơ thấy cậu đính hôn với một người rất giống Giang Ngộ Nhiên, nhưng mà… nhưng mà người đó đối xử với cậu rất tệ, cuối cùng trong giấc mơ… cậu đã tự sát."
Thẩm Thanh Thanh: "…"
Thẩm Thanh Thanh há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng những lời của Khương Kiến Nguyệt lại chứa quá nhiều chỗ kỳ lạ, khiến cô ấy không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Hồi đó, tớ… tớ thực sự nghĩ rằng đó là chuyện đã xảy ra thật. Tớ cứ nghĩ cậu thực sự không còn nữa… Vậy nên khi nhìn thấy cậu, tớ mới, tớ mới không kìm được mà khóc."
Để thêm phần thuyết phục, Khương Kiến Nguyệt còn ngượng ngùng đưa tay lên sờ mặt, như thể đang xấu hổ vì những gì mình đã thể hiện trước đó và cả những gì cô đang nói lúc này.
Nghe vậy, mặt nạ trên mặt Thẩm Thanh Thanh như muốn bị những cơn co giật của cơ mặt làm rớt xuống. Qua lớp mặt nạ, cũng có thể thấy được khuôn mặt cô ấy đầy biểu cảm khó tả, rõ ràng là cạn lời đến cực điểm.