"Giang Ngộ Nhiên?" Nghe tên người mà bạn mình vừa nhắc đến, Thẩm Thanh Thanh, vốn cũng quen thuộc với cái tên này, không nhịn được hỏi: "Khương Khương, cậu quen biết anh ta à?"
Khương Kiến Nguyệt bị câu hỏi của Thẩm Thanh Thanh làm giật mình tỉnh lại. Lúc này cô mới nhận ra mình vừa vô thức thốt lên tên của người đàn ông đó. Cơ thể cô lập tức cứng lại, lưng thẳng đơ, chột dạ đến mức không biết phải làm gì.
"Không quen!"
Cô vô thức phủ nhận ngay lập tức. Nhưng vừa dứt lời, cô đã nhận ra phản ứng nhanh chóng và dứt khoát này rõ ràng là muốn che đậy. Quả nhiên, nghe cô nói vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Thanh nhìn cô đã lộ rõ vẻ không tin.
"À… cũng không hẳn là không quen. Tớ… ừm, nên nói là tớ chỉ biết đến anh ấy thôi, còn anh ấy không biết tớ." Khương Kiến Nguyệt lắp bắp trả lời: "Trước đây tớ có xem qua video anh ấy chơi piano trên mạng. Chính là cái video Giáng Sinh đó, anh ấy chơi bản… bản Buổi Chiều của Savina ấy mà. Tớ thấy khá hay."
"Ồ, ra là vậy à. Không ngờ Khương Khương cậu cũng quan tâm đến cái này đấy. Tớ còn nói là… làm sao mà cậu có thể quen anh ấy, hóa ra là thấy qua mạng." Nghe Khương Kiến Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Thanh mới cảm thấy hợp lý.
Video đó, Thẩm Thanh Thanh cũng từng xem qua.
Khoảng chưa đầy một năm trước, vào đêm Giáng Sinh, Giang Ngộ Nhiên, khi ấy vẫn còn học ở nước Y, đã một mình chơi piano ngoài ban công thư viện. Không ngờ, một nữ sinh người Hoa tình cờ quay lại cảnh đó và đăng tải lên mạng trong nước.
Đêm tuyết rơi, ngoài thư viện ánh đèn lờ mờ, chỉ có ban công đó được thắp sáng bằng những dây đèn vàng nhạt, hòa với ánh sáng lấp lánh đủ màu của cây thông Giáng Sinh khổng lồ.
Âm thanh của bản nhạc vang vọng trong không gian trống trải trên ban công. Trong video, chàng trai mặc chiếc áo phao trắng dài, dáng ngồi thẳng như cây tùng. Anh ngồi trước chiếc ghế đàn piano đen, đôi tay dài thon, như ngọc trắng, lướt nhẹ nhàng trên các phím đàn.
Anh nhắm mắt, làn da vốn trắng, dưới ánh tuyết càng trở nên băng giá. Chiếc cổ áo lông cáo xám bao quanh khuôn mặt thanh tú, cao nhã của anh. Những bông tuyết rơi trên mái tóc đen, trên hàng mi dài của anh, hóa thành những giọt nước tuyết chảy dọc theo đường viền cằm.
Trong màn tuyết mênh mông của đêm đông, anh như một tinh linh lạc bước xuống trần, thánh khiết và cao quý, không cho phép bất kỳ sự mạo phạm nào. Như thể, ngay khoảnh khắc sau, anh sẽ hóa thành sương tuyết, quay trở lại vương quốc băng tuyết trong những câu chuyện cổ tích.
Ngay khi video được đăng lên mạng, nó lập tức thu hút một lượng lớn sự chú ý và trở thành hiện tượng.