Chim Hoàng Yến Trọng Sinh Bị Đám Điên Phê Cầm Tù Cưỡng Chế (NP)

Chương 14

Chỉ cần cô tránh xa mọi thứ liên quan đến bọn họ, cô sẽ có thể sống một cuộc đời an lành, tự do.

Khương Kiến Nguyệt nhắm chặt mắt, như muốn xóa đi những ký ức không tốt đẹp, không ngừng lặp lại trong lòng mình.

"Khương Khương, cậu đứng đó làm gì thế?"

Thẩm Thanh Thanh từ tủ đồ lấy ra một bộ đồ ở nhà mới, quay người lại thì thấy Khương Kiến Nguyệt đứng yên như cọc gỗ tại chỗ.

"Không có gì, chỉ là… ừm, tớ thấy hơi nóng, đứng đây hóng điều hòa một chút."

Khương Kiến Nguyệt hơi chột dạ, né tránh ánh mắt của Thanh Thanh, chỉ tay lên chiếc điều hòa trên cao.

"Ồ, nhưng đừng đứng lâu quá, vừa nãy cậu còn ngất xỉu đấy."

Thấy Thanh Thanh không suy nghĩ thêm gì, nhắc nhở xong liền bước vào phòng vệ sinh, Khương Kiến Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô như không thể nhìn đủ, cẩn thận quan sát xung quanh.

Căn ký túc nhỏ bé, thậm chí chẳng bằng một gian đình bất kỳ trong Nghiễn Viên, vậy mà lại khiến Khương Kiến Nguyệt cảm thấy an tâm và tự do chưa từng có.

Trên ban công treo quần áo “cô” phơi hôm qua, trên giường là chăn ga kẻ sọc xanh nhạt “cô” vừa thay mấy ngày trước, trên bàn còn đang mở cuốn sách chuyên ngành “cô” đọc buổi sáng nay.

Đây mới chính là nơi cô muốn sống, chứ không phải chiếc l*иg vàng được trang trí bởi châu báu lộng lẫy và thảm đắt tiền.

Khương Kiến Nguyệt lâu rồi mới ngồi lại trước bàn học, nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương tròn trên bàn. Vẫn là gương mặt không khác mấy so với năm năm sau, nhưng tươi trẻ và tràn đầy sức sống hơn. Cô mỉm cười thật lòng với hình ảnh của chính mình trong gương.

Nhưng khi cô nhìn thấy yêu cầu kết bạn trong điện thoại, nụ cười ấy không còn nữa.

Lâu, Lâu Cố Bắc?!

Khương Kiến Nguyệt nhìn thấy tên liên lạc "Lou" trên WeChat, suýt chút nữa sợ đến mức đánh rơi điện thoại.

Bộ não vốn chưa hoàn toàn thích ứng của cô lập tức lóe lên vô số viễn cảnh tồi tệ. Cuối cùng, tay cô run rẩy mở yêu cầu kết bạn trên WeChat.

[Tôi là Lâu Cố Bắc, sách của em ở chỗ tôi.]

Đọc dòng chữ đen trong yêu cầu kết bạn, trái tim vừa bình ổn của Khương Kiến Nguyệt lại co thắt lại.

Sách? Sách gì?

Cô có cuốn sách nào ở chỗ Lâu Cố Bắc chứ?

Đầu óc cô lập tức trống rỗng. Vừa tỉnh lại từ năm năm sau, ký ức của Khương Kiến Nguyệt vẫn còn hỗn loạn, cô không kịp phản ứng.

Một lát sau, cô mới mơ hồ nhớ ra, kiếp trước khi đi xem bóng rổ cùng Thẩm Thanh Thanh, hình như cô có mang theo một cuốn sách tiếng Anh.

A! Là cuốn sách đó!

Khương Kiến Nguyệt chợt nhớ ra, cơ thể cô run lên.