Quyển 1: Tường Cao Chốn Khuê Phòng
Chương 6: Tiệc đầy tháng
Lễ tắm rửa đầy tháng này nói thì phức tạp nhưng thực ra chỉ có hai phần: tắm và cạo tóc.
Toàn bộ quá trình là cần làm công tác chuẩn bị trước, đổ nước thơm đã đun sôi vào chậu, rồi thả trái cây, lụa màu, tiền, hành, tỏi,… vào chậu. Dùng dải lụa quấn quanh chậu, sau đó dùng trâm cài tóc khuấy nước trong chậu.
Tiếp theo là phần tham gia của khách mời. Bạn bè và người thân đến xem lễ tắm cho trẻ sẽ lần lượt rải tiền vào nước. Sau đó đợi khi đứa trẻ tắm xong, sẽ cạo tóc máu, cảm ơn từng vị khách đã đến dự.
Cuối cùng, người ta sẽ bế đứa trẻ vào nhà của người khác để biểu thị đứa trẻ đã có thể thích nghi với môi trường xa lạ.
An Thuỵ ghép lại toàn bộ quá trình từ những mẩu thông tin vụn vặt trong các cuộc trò chuyện, thở dài một hơi. Tắm trước mặt mọi người sao?
Hắn là người kỹ tính, từ lúc năm tuổi đã không thích đi vệ sinh ngoài đồng, chỉ cần không phải không thể nhịn nổi thì nhất định sẽ vào nhà vệ sinh đi.
Hơn nữa, trời đang mùa đông, đại sảnh đâu có ấm như trong phòng, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?
Đang lo lắng bồn chồn, đột nhiên bên ngoài yên lặng hẳn.
Cổng hoàng cung có hai chiếc xe ngựa rời khỏi, đi về hướng phủ Khúc Dương Hầu. Phía trước có xe mở đường, phía sau có xe hộ vệ, quy mô quả thât không nhỏ, nhưng đối với những người ngồi trong xe ngựa, thực ra chỉ là một lần khiêm tốn đi dụ tiệc của thân thích.
Trong chiếc xe ngựa có vẻ ngoài giản dị nhưng bên trong lại lộng lẫy thoải mái vô cùng, hoàng đế đang suy nghĩ xa xăm.
Còn đạo nhân Trường Sinh thì vẫn giữ vẻ bình thản, không nói một lời.
Cả hai cứ im lặng nhìn nhau, cho đến khi hoàng đế không thể chịu được nữa, mở lời trước:
“Nếu như nàng thực sự có thể luyện thể trong vòng một tháng, vậy thì phải làm sao? Có nên nhanh chóng đưa nàng đến Khê Khâu không?”
Đạo nhân Trường Sinh lắc đầu: “Tuyệt đối không có loại khả năng này, cho dù linh ngọc kia có tác dụng đó nhưng ở trong kinh thành này cũng không có đủ linh khí.”
Hoàng đế không bị đánh bại bởi câu trả lời đó, mà tiếp tục hỏi: “Đạo trưởng thực sự không định nhận đứa trẻ này làm đệ tử, dẫn nàng đến Khê Khâu Phúc Địa sao?”
Đạo nhân Trường Sinh thở dài: "Thực ra bần đạo cũng không biết rốt cuộc nên làm gì, cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Hoàng đế nghe lời này của ông ta, không tỏ ra bất kỳ vẻ thất vọng nào, chỉ cười nói: "Vậy trẫm coi như là đến nhà họ hàng uống rượu mừng đầy tháng của đứa trẻ vậy."
Đạo nhân Trường Sinh không nói gì thêm.
Mặc dù ông ta tôn trọng hoàng đế của Đại Ung, nhưng trong thâm tâm ông ta không mong hoàng đế thực sự can thiệp quá sâu vào chuyện của giới tu đạo.
Điều ông ta mong muốn là hai bên có thể luôn duy trì một sự tin tưởng và ngầm hiểu, giống như trước đây.
Mỗi khi ông ta hoài niệm về quá khứ, lại nghĩ đến nữ đệ tử có thiên phú nhất của mình.
Lúc đó, ông ta đã cực lực phản đối việc nàng ta kết hôn, đặc biệt là gà cho một hoàng tử sắp trở thành thái tử.
Chỉ là đệ tử có suy nghĩ riêng của mình. Nếu trong thế tục thì có thể can thiệp được phần nào, nhưng đối với những người phương ngoại cầu đạo như bọn họ, một khi đã không có đạo tâm thì tất cả đều dừng lại.
Trong những năm đó, mối quan hệ giữa vị thiên sư mạnh nhất của hoàng triều Đại Ung và người cai trị tương lai của Đại Ung trở nên rất khó xử vì người đệ tử này, nhưng đồng thời cũng tồn tại một sự thẳng thắn khác thường. Cả hai bên dường như đều muốn chứng tỏ trước mặt nàng ta rằng, phe của mình mới là quang minh lỗi lạc, đáng tin cậy hơn.
Sau khi nàng ta qua đời, sự tương tác này vẫn tiếp tục nhưng cuối cùng đã trở nên khách sáo và xa cách hơn nhiều.
Xe ngựa đến trước cổng Hầu phủ, cửa chính đã mở lớn, mọi người đứng xếp hàng nghênh đón, im lặng và căng thẳng. Khúc Dương Hầu đứng ở phía trước nhất, tư thế vô cùng cung kính.
Hoàng đế vén rèm xe lên, nhíu mày tỏ vẻ rất không hài lòng, rồi giơ hai ngón tay chỉ trỏ vào đám người:
"Các ngươi đang làm gì vậy? Đã nói là mọi việc cứ như thường, các ngươi nhất định muốn trẫm ra ngoài cũng không được yên sao!"
Mọi người thầm nghĩ, hoàng đế ra ngoài làm sao mà yên được, rõ ràng là bệ hạ quấy rầy sự húng thú của mọi người, còn quay ngược lại trách móc.
"Thần đã lỗ mãng, quấy rầy nhã hứng của bệ hạ." Khúc Dương Hầu giọng ồm ồm cúi đầu hành lễ.
Hoàng đế nhìn Khúc Dương Hầu, người từng là bạn thuở thiếu thời, bạn thời chiến, sau này là anh em cột chèo của mình, cảm thấy cụt hứng
Đợi đến khi hoàng đế bước vào cửa, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, bắt đầu nghi lễ tắm rửa cho đứa trẻ, thì đã mất khá nhiều thời gian.
Trong thời gian đó, An Thuỵ đã kịp chợp mắt xong một giấc, cảm thấy tinh thần sảng khoái, đã sẵn sàng về mặt tâm lý cho màn xuất hiện trước mọi người sắp tới.
Khi An Thuỵ được nhũ mẫu bế vào sảnh, người đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn là một người đàn ông uy nghi, phong thái hiên ngang, mặc trang phục sang trọng nhưng không phô trương, trên mặt nở nụ cười, nhìn hắn chăm chú mà không thể hiện rõ thái độ gì.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời, An Thuỵ trực tiếp nhìn thấy người lạ, hắn còn rất vui, nên rất cho mặt mũi nở một nụ cười.
Ngay lập tức, những người có mặt đều trở nên phấn khởi, đặc biệt là những người xung quanh reo lên đầy phấn khích.
"Bệ hạ, nàng cười rồi!"
"Quý nữ Hầu phủ vừa gặp người đã cười rồi!"
"Tam tiểu thư quả nhiên là trời sinh thông minh, biết nhận ra quý nhân!"
Hoàng đế nhìn thấy nụ cười này, chưa đầy nửa giây sau cũng cười lớn theo: "Haha haha!”
"Đứa trẻ này lại nhận ra di phu như trẫm sao?”
Mọi người nghe vậy đều đồng thanh tán thưởng, bầu không khí trong sảnh trở nên sôi nổi hẳn lên.
Nghi lễ tắm cho đứa trẻ bắt đầu, hoàng đế trước mặt mọi người là người đầu tiên thả một đồng tiền đồng vào chậu nước lớn.
Sau đó, các vị khách lần lượt tiến lên thả tiền vào chậu theo thứ tự.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người chưa tiến lên.
Hai người này, một là hòa thượng, một người là đạo sĩ.
Hoà thượng được Khúc Dương Hầu mời đến để cầu phúc cho đứa trẻ, đạo sĩ được hoàng đế dẫn theo đến tham dự buổi lễ.
“Thiên sư xin mời trước.” Hòa thượng cười ha hả, vô cùng khách khí.
“Vẫn là pháp sư Giác Minh xin mời trước.” Đạo nhân Trường Sinh điềm nhiên từ chối.
“Thiên sư dù sao cũng là thiên sư.”
“Bần đạo chỉ đến dự lễ, pháp sư Giác Minh mới là pháp sư được gia chủ mời đến để cầu phúc cho tiểu thư.”
Hai người nhường nhau một lúc, hoà thượng Giác Minh thấy đạo nhân Trường Sinh thực sự không có ý định tiến lên, bèn niệm một tiếng "A Di Đà Phật" rồi bước tới. Ông ta tụng một đoạn kinh ngắn, sau đó từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền ném vào chậu theo một đường cong rất tự nhiên.
Cuối cùng đến lượt đạo nhân Trường Sinh.
Từ khi bước vào cửa, ông ta luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cử chỉ cứng nhắc, không có biểu cảm hay động tác thừa nào, khiến bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên ngưng đọng, làm những người chú ý đến cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Mặc dù đạo nhân Trường Sinh là thiên sư, có địa vị cao quý cũng thường không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng bình thường ông ta cũng là người hòa nhã, không có dáng vẻ Thiên Sư cao cao tại thượng, bàng quan.
Lúc này, Đạo nhân Trường Sinh bước lên, cũng lấy ra một đồng tiền từ trong tay áo thả vào chậu.
Nghi lễ này đến đây coi như đã kết thúc.
Tuy nhiên hoàng đế khi chứng kiến cảnh tượng này lại lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên.
Khi bữa tiệc đã đến lúc vui vẻ, mọi người đều đã thư giãn, hoàng đế lén hỏi thiên sư:
“Đạo trưởng sao không ban tiền pháp? Thực sự không có ý định nhận đệ tử sao? Vậy thì đạo trưởng đến đây để làm gì?”
Dù đạo nhân Trường Sinh có nói gì, nhưng nếu đã đến đây rồi có lẽ sẽ thử nhận đệ tử, ít nhất với sự hiểu biết của hoàng đế về vị thiên sư của Đại Ung này, ông ta tuyệt đối không làm việc mà không có mục đích rõ ràng.
Vì vậy trước đó Hoàng đế luôn nghĩ vị thiên sư này sẽ nhân dịp thả đồng tiền trong nghi lễ mà công khai ném ra một đồng tiền pháp.
Tiền pháp này còn gọi là linh tệ, là loại tiền tệ đặc biệt chứa đựng linh khí. Trong thời đại linh khí khan hiếm này, việc luyện chế tiền pháp vô cùng khó khăn nên tiền pháp tất nhiên vô cùng quý giá.
Trong giới tu đạo hiện nay, nếu một tu sĩ muốn nhận đệ tử, dù là tu sĩ chủ động hay đệ tử chủ động, chỉ cần xác nhận vị tu sĩ này sẽ thu nhận đệ tử thì sẽ lập tức lấy ra một đồng tiền pháp trao tặng người đó.
Ban đầu, việc trao tiền pháp chỉ là hành động của một số tu sĩ để chứng minh bản thân là tu sĩ có đủ thực lực để thu nhận đệ tử, hoặc tạm thời không thể dẫn đệ tử đi theo mà nhờ quan phủ giúp đỡ đệ tử của mình, cho tín vật nhưng sau này đã trở thành một nghi thức ngầm được mặc định.
Thiên sư vẫn nhíu mày, giống như tâm sự rất nặng nề: "Đợi sau buổi tiệc rồi hãy nói."
Hoàng đế gật đầu, ban đầu thì trầm ngâm, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Dường như ông ta đã đoán được điều gì đó, giờ thì tò mò phản ứng của phu thê Khúc Dương Hầu.
Sau khi các vị khách đã ra về, hoàng đế và thiên sư rẽ sang một lối khác rồi quay trở lại.
Điều này làm cho Khúc Dương Hầu vô cùng vui mừng, vì trong mắt ông ta, điều này đồng nghĩa với việc mối quan hệ riêng giữa ông ta và hoàng đế vẫn như cũ.
Tuy nhiên sự thật không giống như tưởng tượng của ông ta. Hoàng đế chỉ yêu cầu họ cho phần lớn hạ nhân lui xuống, sau đó lấy linh ngọc và chậu đồng ban nãy tới.
Thiên sư Trường Sinh tiến lên, chuẩn xác lấy lại đồng tiền đồng bình thường mà ông ta đã thả lúc nãy, sau đó từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền pháp được rèn từ linh khí.
Chỉ cần tiền pháp xuất hiện, toàn bộ linh khí trong viện lập tức được kích động. Nếu lúc này có tu sĩ khác hoặc người có linh khí bẩm sinh ở đây, chắc chắn họ sẽ cảm nhận được sự lưu chuyển của khí thanh đẩy khí trọc hướng ra ngoài, khiến cả viện trở nên trong lành dễ chịu.
Còn đệ tử của Thiên sư Trường Sinh thì cúi đầu nhìn vào cổ mình, ở đó cũng đang đeo một đồng tiền pháp đã mất hết linh khí. Hắn ta vẫn giữ nó như một minh chứng cho việc mình là đệ tử của thiên sư.
Sau khi đạo nhân Trường Sinh lấy ra tiền pháp, không lập tức thả nó vào chậu mà dừng lại giữa không trung. Quay sang nói với Khúc Dương Hầu, người lúc này đang kinh ngạc đến mức sững sờ:
"Linh ngọc trên người tiểu thư của quý phủ mang theo thiên cơ, tương lai chắc chắn sẽ là đạo nhân có thể ảnh hưởng đến khí số của hoàng triều, thậm chí có thể thành tiên cũng không phải là không thể. Nếu để cô bé trưởng thành trong thế tục, khó tránh khỏi nhiễm phải bụi trần, không thể nhập đạo. Chi bằng để cô bé làm đệ tử của ta, nhập đạo môn của ta tu hành, đoạn tuyệt duyên trần, để bảo vệ thân đạo và linh cơ trời ban này, cũng là để bảo vệ khí số và quốc vận tương lai của Đại Ung ta!"
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Khúc Dương Hầu thay đổi liên tục, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, vội vàng nhìn về phía bệ hạ.
Hoàng đế không biểu lộ cảm xúc, chỉ liếc nhìn Khúc Dương Hầu với vẻ mặt đầy thú vị, dường như khí số triều đại và quốc vận chẳng liên quan gì đến ông ta.
Khúc Dương Hầu thật sự không nhìn ra tình hình này rốt cuộc là như thế nào, tại sao không phải vừa mới sinh ra đã... tại sao không phải vừa rồi trước mặt mọi người... Bệ hạ rốt cuộc có thái độ gì... nhưng suy nghĩ một chút đây dù sao cũng là con gái của mình, vì vậy chấp tay nói với đạo nhân Trường Sinh:
"Thiên sư nói quá lời, sao tới mức như vậy, tiểu nữ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cho dù sinh ra ngậm ngọc, có chút phúc duyên khí vận, nhưng cũng chỉ rất nhỏ bé, làm sao có thể gánh vác được quốc vận?"
Đạo nhân Trường Sinh vẫn cầm đồng tiền pháp trong tay, bình thản đáp: "Hầu gia chỉ cần nói, là cho hay không cho?"
“Việc này...” Khúc Dương Hầu do dự, thấy Hoàng đế mãi không tỏ thái độ, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang và lo lắng.
Trong khi đó, An Thụy, vừa được ôm quay lại nghe thấy tất cả những gì vừa diễn ra, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình như đứng hình trong giây lát.
Cái gì với cái gì?
Thiên cơ gì?
Quốc vận gì?
Đạo môn gì?