Đương nhiên, với lễ phép ăn uống đã khắc sâu trong xương tủy, cho dù cậu không thích đồ ăn trên bàn thì động tác trên bàn ăn của Quý Tinh Nhiên vẫn rất tao nhã, chỉnh tề, không ai có thể nhìn ra đánh giá thực sự của cậu đối với đồ ăn trên bàn.
Ngoại trừ Lộ Quy Chu.
Lộ Quy Chu buông thìa xuống, nhìn cậu: “Cậu rất thích ăn cay à?”
"Hả?" Quý Tinh Nhiên đang hớp một ngụm canh, nghe thấy Lộ Quy Chu đột nhiên lên tiếng. Tuy nghe rõ ràng Lộ Quy Chu hỏi, nhưng cậu vẫn do dự, cau mày nói: "Em nên vậy... Đúng không?"
Ký ức trống rỗng đến mức cậu thậm chí còn không nhớ nổi mình thích ăn gì.
"Sao vậy, Lộ tiên sinh?" Quý Tinh Nhiên không hiểu tại sao Lộ Quy Chu lại đột nhiên hỏi câu hỏi này khi họ đang ngồi trong một nhà hàng Quảng Đông.
"Không sao, tôi chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi." Lộ Quy Chu nhận được câu trả lời không rõ ràng, nhưng cũng không cần đi thăm dò thêm.
Thích đồ ăn cay, Lộ Quy Chu thầm phỏng đoán rằng người dân Vân thị có khẩu vị tương đối nhẹ, nên việc kinh doanh của các nhà hàng Quảng Đông rất tốt. Nhiều người dân địa phương là khách hàng thường xuyên của các nhà hàng này. Vậy nên có thể thiếu niên này không phải là người địa phương.
Ăn trưa xong, hai người không đi đâu thêm mà Lộ Quy Chu lái xe thẳng về biệt thự Hồ Loan.
Quý Tinh Nhiên vốn chỉ định nghỉ ngơi một lát trong phòng, sau đó sẽ dậy xem ở đây có việc gì cậu có thể giúp được không.
Đã ăn không ở không mấy ngày, lại còn được người khác chăm sóc chu đáo, Quý Tinh Nhiên cảm thấy rất áy náy vì mình chẳng đóng góp được gì.
Thế nhưng, có lẽ vì ăn no dễ buồn ngủ, hoặc cũng có thể do cơ thể cậu còn yếu, Quý Tinh Nhiên lại vô thức ngủ thϊếp đi.
Trong lòng cậu vẫn canh cánh chuyện đó nên giấc ngủ này chẳng mấy ngon lành. Khi vừa mở mắt, đầu óc còn hơi mơ hồ, thấy mặt trời bên ngoài đang dần ngả về tây, cậu mới giật mình nhận ra mình đã ngủ một mạch từ trưa đến giờ! Thật là quá thất lễ.
Quý Tinh Nhiên vội vã bật dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu.
Vừa xuống, cậu nghĩ ngay đến nhà bếp. Đến giờ ăn tối rồi, chắc giờ này vào bếp là giúp được gì đó.
Thế nhưng, chưa kịp đến cửa bếp, cậu đã bị chặn lại bởi một sinh vật lông xù to lớn.
“Quả Dừa, sao em lại ở đây?” Quý Tinh Nhiên bị chặn đứng liền ngồi xổm xuống đối diện với chú chó, tim cậu như bị cả đàn kiến bò qua, ngứa ngáy không chịu được — thật muốn xoa quá đi! Bộ lông này sạch sẽ thế này, mềm mượt thế này, dày dặn thế này, chắc chắn sờ vào sẽ rất thích!