Lạc Bắc Thời liếc nhìn nữ sinh nằm sõng soài dưới đất như bị bùn bắn tung tóe, lại quay đầu nhìn lướt qua những người có mặt, khóe miệng cậu nhếch lên một đường cong đẹp mắt, giọng ung dung tự tại: "Đây là do cô ta tự ngã, không liên quan đến tôi, mọi người đều thấy cả.
Hơn nữa, có đυ.ng trúng cô ta hay không, xem camera giám sát là biết ngay.
Sau này muốn diễn mấy trò như thế thì cố mà cho nó thật một chút, quần chúng hóng hớt đâu phải kẻ ngốc, mọi người nói có đúng không?"
Những kẻ ngốc đang hóng hớt: "..."
Chết tiệt, cái tên Lạc Bắc Thời này, đang nói bọn họ là kẻ ngốc đó!!
Những người không muốn thừa nhận mình là kẻ ngốc liền đồng thanh hô lên: "Đúng vậy! Cô tự cầm cà phê! Ai lại đυ.ng trúng cô mà lại làm đổ từ đầu đến chân như vậy!"
"Đúng thế đúng thế!!"
Lạc Bắc Thời liếc nhìn góc áo ở cầu thang bên kia, thú vị thật.
"Ký chủ! Vừa rồi là do Lạc Bạch phái tới!"
"Tôi biết rồi, đi thôi, về xem Hoắc Từ Tiêu thế nào. Có thể massage vào buổi tối được không? Tối tắm rửa xong rồi massage."
"Được chứ, thời gian do ký chủ sắp xếp."
Nhìn Lạc Bắc Thời vội vàng rời đi, biểu cảm chẳng hề bị ảnh hưởng gì! Vậy mà còn cười được!
Không phải cậu nên chửi ầm lên sao? ... Sao lại thế này?!
Không đạt được kết quả như mong muốn, Lạc Bạch tức giận bỏ đi.
Mười giờ rưỡi sáng.
Về đến nhà, Lạc Bắc Thời liền đứng bên giường Hoắc Từ Tiêu.
"Thống Thống, tôi cảm thấy xung quanh Hoắc Từ Tiêu đang tỏa ra vẻ không vui... là cảm giác của tôi bị sai sao?"
"Ký chủ, Thống Thống cũng không biết nữa!"
Lạc Bắc Thời khoanh tay, chống cằm suy nghĩ nghiêm túc, chẳng lẽ Hoắc Từ Tiêu đã có ý thức rồi? Nhưng ngẫm lại chắc là không thể, theo nguyên tác thì phải đến năm thứ ba mới có ý thức, nếu massage có tác dụng thì cũng không thể nhanh như vậy.
"Chồng ơi, tôi luôn cảm thấy anh không vui, là do tôi về muộn quá sao?"
Hoắc Từ Tiêu: "..." Ai dám giục cậu chứ, vợ hờ sát thủ.
Hừ, hắn sẽ không mắc bẫy người này đâu, nếu không phải A Hổ nói, bây giờ hắn vẫn còn bị che mắt đây này!
"Tôi phải ngủ bù một giấc, sáng dậy sớm quá."
Lạc Bắc Thời đi thay đồ ngủ. Rồi lại ngủ bên cạnh hắn.
Hoắc Từ Tiêu thật sự cạn lời, tại sao lại ngủ bên cạnh hắn một cách đương nhiên như vậy! Không phải cậu thích Hoắc Từ Phong của cậu sao? Đi tìm anh ta đi! Cứ giả vờ giả vịt!
...
Tám giờ tối, tập đoàn Lạc Thị
"Tổng giám đốc Lạc, không phải ông nói trước tám giờ tối sẽ thanh toán cho chúng tôi sao?"
"Đúng vậy tổng giám đốc Lạc, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lạc Minh đau đầu ngồi trên ghế hội nghị, ông ta không ngờ nhà họ Hoắc lại nhỏ nhen như vậy, cùng họ Lạc, Lạc Bắc Thời chẳng phải cũng là con trai của ông ta sao! Sao lại không được!
Hơn nữa nếu nhà họ Hoắc không thích Lạc Bắc Thời thì tại sao không trả lại?
Còn dọn hết hành lý đi! Đáng ghét! Đứa con bất hiếu này!
"Mọi người về trước đi, ngày mai tôi sẽ trả lời mọi người, khoản tiền nợ tôi chắc chắn sẽ bù sớm nhất có thể." Lạc Minh gượng cười. Áy náy nhìn những người có mặt.
"Hừ! Biết nhà họ Lạc mấy người giờ sa sút thế này thì đã không hợp tác với các người rồi!" Một nữ đối tác đứng dậy mắng dữ dội.
"Tổng giám đốc Lạc à, làm người phải giữ chữ tín."
"Đúng vậy tổng giám đốc Lạc, ông thật sự đã kéo dài quá lâu, chúng tôi đã cho ông đủ thời gian rồi."
Nhìn thấy có người tức giận, có người thở dài, có người thất vọng rời đi, trong lòng Lạc Minh khổ không nói nên lời, nhà họ Hoắc này sao lại không nói một tiếng nào chứ!
Không được! Đã gả con trai qua rồi thì tiền phải lấy được! Ông ta liền lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Bắc Thời.
"Tút... số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Cứ ngỡ là đang bận thật, cách vài phút Lạc Minh lại gọi cho Lạc Bắc Thời, nhưng kết quả vẫn như vậy!
Chẳng lẽ đứa con bất hiếu này chặn số ông ta rồi?
Lạc Minh thấy khó mà tin được, liền dùng điện thoại bàn của ông ta gọi qua, điện thoại nhanh chóng được kết nối, song chưa kịp chất vấn đứa con bất hiếu sao lại chặn số ông ta.
Liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia: "A lô, ai vậy."
Lạc Minh nghẹn một hơi, giọng trở nên dè dặt cẩn thận: "Bắc Thời à, con ăn cơm chưa? Ba có việc muốn nói với con."