Úc Ly đưa chén ra. Chu thị lại rót thêm cho nàng một chén, thấy nàng nghiêm túc uống hết lần nữa. Khi Úc Ly muốn chén thứ ba, thứ tư, Chu thị không khỏi khuyên nhủ: “Ly Nương, đừng uống quá nhiều nước, bụng sẽ căng đấy.”
Chén gốm thô này không nhỏ, một chén nước đã đủ no bụng, huống chi là ba bốn chén, bụng làm sao chịu nổi.
Chu thị nhìn Úc Ly, thấy nàng gầy gò, lo lắng không biết cơ thể gầy yếu này có chịu nổi nhiều nước như vậy không. Bà thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà Úc gia không cho nàng ăn cơm sao? Khi Úc gia đưa nàng đến đây, bà đã thấy nàng gầy yếu, giờ nhìn lại còn gầy hơn.
Úc Ly nghe lời khuyên, dù vẫn muốn uống thêm nhưng cơ thể hiện tại không phải là cơ thể chiến sĩ ở kiếp trước, uống nhiều nước như vậy quả thật căng đến khó chịu, trong miệng toàn mùi nước.
Ừm, không có mùi thuốc tẩy hay hóa chất, thật tốt.
Chu thị thấy nàng bị nấc liền càng thêm buồn cười, nói: “Ly Nương, trời còn chưa sáng, con trở về ngủ tiếp đi.”
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, bà hy vọng Úc Ly có thể ở cùng Phó Văn Tiêu trong phòng, hai người gần gũi, biết đâu ngày mai Phó Văn Tiêu sẽ tỉnh lại.
Úc Ly không quen tiếp xúc với người lạ, nhưng nghĩ đến thân phận của Chu thị, theo tập tục thế giới này, bà là mẹ chồng của mình, sau này là người một nhà, nên nàng ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Khi ra khỏi bếp, Chu thị đột nhiên hỏi: “Ly Nương, Tiêu ca nhi thế nào rồi?”
Úc Ly dừng bước nói: “Chưa tỉnh.”
Chu thị không ngạc nhiên, dù nói là xung hỉ nhưng bà cũng không nghĩ rằng sau khi cưới thê tử thì con mình bà sẽ lập tức tỉnh lại.
Bà thở dài một hơi, lo lắng trở về phòng.
Úc Ly cũng mò mẫm trở về phòng. Trong phòng tối đen, có đèn dầu nhưng nàng mới đến nên không biết tình hình trong phòng, hơn nữa Úc gia vốn tiết kiệm, các tỷ muội của nàng ở chung một phòng không có đèn dầu, hoàn toàn không có khái niệm thắp đèn.
Úc Ly lần mò đến mép giường, sau đó chậm rãi leo lên.
Dù đã uống nhiều nước, cơ thể nàng vẫn không thoải mái, đầu nặng chân nhẹ. Nàng chỉ muốn nằm xuống, nhanh chóng hồi phục sức khỏe, tránh tình trạng yếu ớt đến mức không thể nâng nổi một cái lu nước to, điều này khiến nàng rất không quen.
Trên giường còn có một người đang nằm. Dù người này đã hôn mê nhiều ngày, sẽ không tỉnh lại và không giống như những vật ô nhiễm hay dị chủng tấn công nàng, nhưng nàng vẫn khó thích ứng, luôn muốn làm im tiếng thở nhè nhẹ kia.
Không được, không thể động thủ.
Nàng tự cảnh cáo mình, người này không phải sẽ biến thành vật ô nhiễm bất cứ lúc nào, không cần lúc nào cũng cảnh giác, không cần phải loại bỏ ngay lập tức!
Sau một lúc lâu, Úc Ly không chịu nổi cơ thể mệt mỏi, cuối cùng nhắm mắt lại và ngủ say.
Giấc ngủ kéo dài đến khi trời sáng.
Một chút động tĩnh bên ngoài làm nàng tỉnh giấc.
Úc Ly mở mắt, lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nói khe khẽ bên ngoài, dường như là của Chu thị và hai đứa nhỏ. Dù âm thanh không lớn, nhưng nàng rất nhạy bén, có thể nghe thấy từ xa.
Sau một lúc lâu, Úc Ly chậm rãi ngồi dậy.
Ngủ một giấc, cơ thể nàng cuối cùng cũng không còn yếu ớt như trước, nhưng khi nắm tay lại, nàng phát hiện vẫn mềm như bông, không có sức lực.
Điều này khiến nàng hơi thất vọng, có vẻ như sau khi bệnh, người ở đây không thể hồi phục nhanh chóng, cần một thời gian mới có thể khỏe lại.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía người nằm trên giường, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng và khuôn mặt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin