Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 2: Ba ngày rồi không ngủ

Lâm Miểu ngơ ngác, "Xin hỏi anh là......"

Người kia nói: "Tôi là Tiểu Trịnh, tài xế của Hoắc tổng."

Hoắc tổng? Lâm Miểu lại sửng sốt, mình vẫn còn là sinh viên năm hai mà Hoắc Dữ Xuyên đã làm giám đốc rồi sao.

Tiểu Trịnh giơ tay lên xem đồng hồ: "Sắp đến giờ hẹn rồi."

Lâm Miểu hỏi: "Giờ hẹn gì cơ?"

Tiểu Trịnh: "Hôm nay Hoắc tổng có hẹn với bác sĩ Lý."

Lâm Miểu nhíu mày, "Cậu ấy bị bệnh à?"

"Hoắc tổng thường xuyên mất ngủ," Tiểu Trịnh nói, "Nghiêm trọng lắm."

Lâm Miểu quay đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên ngủ say bên cạnh, "...... Nhưng hình như cậu ấy đang ngủ ngon lắm mà."

Tiểu Trịnh thản nhiên trầm trồ: "Chà, thần kỳ thật."

Lâm Miểu: "......"

"Vậy có cần gọi cậu ấy dậy không?" Lâm Miểu do dự nói, "Bác sĩ......"

Tiểu Trịnh lấy điện thoại ra bấm số rồi nói với đầu dây bên kia: "Bác sĩ Lý, hôm nay hủy lịch hẹn với Hoắc tổng đi nhé."

Sau đó không đợi trả lời mà cúp máy ngay.

Lâm Miểu trố mắt --- Có khiếm nhã quá không vậy?

Tiểu Trịnh không hề áy náy mà nhìn Lâm Miểu chằm chằm.

Lâm Miểu đành phải nói: "Vậy, vậy để cậu ấy ngủ thêm lát nữa đi."

Thế là hai người không nói gì mà cùng ngồi chờ Hoắc Dữ Xuyên ngủ dậy.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên reo lên inh ỏi.

Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Tiểu Trịnh, cậu nhắc: "Điện thoại kìa......"

Tiểu Trịnh làm ngơ.

Rốt cuộc tiếng chuông như đòi mạng đánh thức Hoắc Dữ Xuyên, hắn mở mắt ra nghe điện thoại, gắt gỏng hỏi: "Gì vậy?"

Lâm Miểu không biết đầu dây bên kia nói gì mà chỉ nghe Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng đáp: "Biết rồi."

Hắn cúp máy, đứng lên nhìn Lâm Miểu rồi nói: "Tôi đi trước đây."

Lâm Miểu ngẩn ngơ gật đầu, "Tạm biệt."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm mấy giây rồi mới quay lưng đi.

Có vẻ bận rộn quá nhỉ, Lâm Miểu nhìn theo hắn nghĩ thầm, dù sao hắn cũng là Hoắc tổng chứ không còn là học sinh cấp hai không chịu làm bài tập, suốt ngày bị giáo viên thay phiên nhau phạt đứng nữa.

Quên hỏi số điện thoại của hắn rồi, Lâm Miểu hơi tiếc nuối, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại.

Sau này...... Lâm Miểu tuyệt vọng --- Nếu không trả nợ thì cả hai cha con cậu đều không có sau này, biết đâu mai mốt hai người cùng nằm viện cũng nên.

Biết kiếm tiền ở đâu đây? Chẳng lẽ đi cướp ngân hàng sao?

Cướp ngân hàng thì không dám rồi, Lâm Miểu buồn rầu không nuốt nổi cơm, ban đêm mơ thấy mình bị người rượt theo chém, cây đao kia vừa to vừa dài, bổ vào lưng cậu như chặt thịt làm cậu đạp hụt một cái, suýt nữa rơi xuống giường.

Ba ngày sau, người chém tới thật.

Hôm đó Lâm Miểu tan học, đang định ghé bệnh viện thăm cha mình gãy chân thì bị chặn đường.

"Mày là con trai Lâm Kiến Hưng đúng không?" Một gã đàn ông to béo dẫn theo hai tên khác chặn cậu lại, "Cha mày nợ tiền chừng nào trả?"

Lâm Miểu sợ run, "Đợi, đợi thêm mấy ngày nữa được không?"

"Mấy ngày là mấy ngày, chờ bao nhiêu ngày rồi hả?! Định chờ tới sang năm hay gì?!" Gã béo tặc lưỡi rồi hung dữ nói, "Còn không trả thì đánh gãy chân mày luôn!"

Lâm Miểu nắm chặt quai ba lô, sợ sệt nhìn gã đàn ông to gấp đôi mình, "Nhưng...... Nhưng tôi không có tiền thật mà."

"Nói không có tiền là xong chuyện à?!" Gã béo hùng hổ đưa tay định tóm Lâm Miểu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe. Hắn quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường.

Tiểu Trịnh mở cửa xuống xe, vẫn là gương mặt vô cảm kia, nói với Lâm Miểu: "Lâm tiên sinh, Hoắc tổng mời ngài lên xe."

Gã béo nạt nộ, "Lên gì mà lên? Nó chưa trả nợ mà!"

Tiểu Trịnh: "Bao nhiêu?"

Gã béo: "Một triệu!"

"À," Tiểu Trịnh đưa tay đẩy kính rồi lại nói với Lâm Miểu, "Mời lên xe."

"À gì mà à?!" Gã béo xắn tay áo xông tới chỗ Tiểu Trịnh, "Tiền đâu?! Không trả tiền thì đυ. má ai cũng đừng hòng đi!"

Tiểu Trịnh ung dung tháo kính xuống.

Năm phút sau, gã béo mặt mũi sưng vù dẫn hai tên đàn em kêu la thảm thiết bỏ chạy, vừa chạy vừa hung tợn cảnh cáo: "Vậy, vậy cho tụi bây thêm ba ngày nữa, ba ngày sau nhất định phải trả nợ nghe chưa!"

Tiểu Trịnh không có phản ứng gì mà ung dung đeo kính, đi tới mở cửa sau xe rồi quay đầu nhìn Lâm Miểu.

Lâm Miểu sợ hãi ôm ba lô chậm chạp đi tới, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi trong xe, lười biếng nhìn máy tính trước mặt, cứ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Đến bệnh viện à?"

Hắn hỏi Lâm Miểu nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính.

"Ừ," Lâm Miểu gật đầu, "Đến thăm cha tớ."

"Lên xe đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tiện đường mà."

Hắn cũng đi bệnh viện à, muốn gặp bác sĩ Lý lần trước sao? Lâm Miểu ngồi vào xe, thấy Tiểu Trịnh trở lại ghế lái thì nhịn không được hỏi thầm Hoắc Dữ Xuyên, "Chẳng phải anh ấy là tài xế à? Sao đánh nhau giỏi quá vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Còn kiêm vệ sĩ nữa."

Hèn gì lợi hại như vậy, Lâm Miểu nghĩ thầm, một chọi ba mà không hề thở gấp.

Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất bận nên cứ dán mắt vào máy tính.

Lâm Miểu cũng không dám quấy rầy hắn mà ngồi trên ghế, buồn chán nắm quai ba lô.

Xe lướt êm trên đường, lái về hướng bệnh viện.

Cây cối lướt qua vùn vụt, Lâm Miểu nhìn ra cửa sổ. Chốc lát sau, bả vai bỗng chùng xuống. Cậu kinh ngạc quay sang, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên lại ngủ thϊếp đi.

Lâm Miểu: "......" Sao lần nào gặp tớ cũng ngủ hết vậy?! Ai không biết còn tưởng tớ bỏ thuốc mê cho cậu nữa đấy!

Cậu nhẫn nhịn một lát rồi lén hỏi Tiểu Trịnh, "Hoắc tổng của các anh luôn ngủ mọi lúc mọi nơi vậy sao?"

Tiểu Trịnh không hề ngạc nhiên mà chỉ nói: "Ba ngày rồi Hoắc tổng chưa ngủ."

"Hả?" Lâm Miểu giật mình, "Cậu ấy không ngủ thì làm gì?" Cuộc sống về đêm phong phú thế cơ à?

Tiểu Trịnh: "Cậu ấy ngủ không được."

Lúc này Lâm Miểu mới nhớ ra Tiểu Trịnh từng nói Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ trầm trọng.

Ba ngày không ngủ, chắc không phải đột tử rồi đấy chứ?!

Cậu vội vàng chồm sang kiểm tra nhịp thở của Hoắc Dữ Xuyên, thấy hắn thở đều đều, l*иg ngực phập phồng, thật sự chỉ ngủ thϊếp đi, lúc này Lâm Miểu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi khám bác sĩ cũng vô ích à?"

Tiểu Trịnh: "Đúng vậy."

Lâm Miểu: "Uống thuốc ngủ thì sao?"

Tiểu Trịnh: "Uống nhiều rồi, cũng vô ích thôi."

Lâm Miểu trầm mặc một lát rồi kéo cổ áo mình lên ngửi, sau đó hỏi: "Trên người tôi không có mùi thuốc gì lạ đấy chứ?"

Tiểu Trịnh: "Không có."

Lâm Miểu hết sức khó hiểu, "Vậy sao lần nào cậu ấy gặp tôi cũng ngủ thế?"

Tiểu Trịnh lặp lại lần nữa, "Chà, thần kỳ thật."

Lâm Miểu: "......"