Thiếu Niên Phản Diện Mất Trí Nhớ Nhận Nhầm Ta Là Ca Ca

Chương 7: Ca ca là ai?

Trích từ “Đoạt Tâm”:

“Chưa chết à?”

Thanh niên ngồi trên ngai vàng có dáng người gầy gò, vận một thân hắc y thêu mây chỉ vàng, y nhìn người đang quỳ rạp dưới đại điện, cổ họng bật ra một tiếng cười trầm thấp.

Đuôi mắt y hơi ửng đó, đầu cúi thấp, mái tóc đen dài như mực xõa xuống, in bóng lên nền điện thành một vệt tối đậm.

Phương Tử Quân cười đủ rồi, nụ cười dần tắt đi: “Vị này là…”

Giọng nói lạnh băng đột ngột ngừng lại.

Thống lĩnh Vạn Quỷ Vệ Ngô Tranh đã quá quen với cảnh này, hắn bước lên trước, ghé tai thì thầm: “Thánh thủ Trần Lâm.”

Phương Tử Quân khép hờ mắt: “Lâm Dạ Nhiên còn có thể sống qua hôm nay không?”

Trần Lâm siết chặt hòm thuốc, tròng mắt đầy tơ máu.

“Tạm thời tính mạng Thiếu Đế chưa gặp nguy hiểm…”

Phương Tử Quân cười khẽ.

Tiếng rút đao chợt vang lên, Ngô Tranh lững thững bước xuống bậc thang.

Sắc mặt Trần Lâm tái nhợt, nhắm chặt mắt lại: “Thần nghe theo bệ hạ!”

Phương Tử Quân đi xuống thềm ngọc, suối tóc dài chấm quá gối tung bay trong gió theo vạt áo, vẽ thành một làn lụa mỏng mềm mại.

Hô hấp Trần Lâm khựng lại, nỗi oán hận dâng lên nghẹn ở cổ họng khiến hắn không kiềm được mà ngoảnh đầu nhìn lại. Sau lưng hắn, vị hoàng đế nọ chưa búi tóc để mái tóc đen dài bóng mượt xõa xuống lưng.

Ai mà ngờ được, bên dưới lớp vỏ ngoài cao quý thoát tục ấy lại là súc sinh gϊếŧ người không chớp mắt.

Gϊếŧ bảy người đồ đệ của hắn, giữ lại một người chỉ để dẫn dụ hắn tiến cung, giữ mạng sống của một kẻ đã bị phế.

“Bệ hạ đã có chủ ý, e là thảo dân cũng không còn giá trị nữa. Xin bệ hạ nể tình tha cho A Mặc một con đường sống, cho sư đồ chúng ta được hồi hương được không ạ?”

Ngoài điện nắng lên rạng rỡ, thanh niên giơ tay lên để ánh sáng rọi lên bàn tay, khẽ “ừ” một tiếng.

Trần Lâm thầm thở phào, nhưng vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Tranh, tim bỗng thắt lại, lòng bàn chân bất giác dâng lên một luồng khí lạnh rợn người.

Điện Tư Nhã.

Màn đêm buông xuống, bóng áo đen quét trên nền nhà.

Lâm Dạ Nhiên tựa bên khung cửa sổ lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Thấy một bóng người từ từ tiến đến, đôi mắt u ám như tro tàn của nàng ta thoáng ngây ra một lúc, mãi đến khi người đó bước vào điện mới dần hồi thần.

“Những năm qua, ngươi càng ngày càng không phân rõ được ai, vậy mà lại chỉ nhớ mỗi ta. Nếu mười một năm trước ngươi cũng nhớ ta như vậy, ta đã không ép ngươi đến đường cùng.”

Trong mắt Phương Tử Quân loé lên thứ ánh sáng méo mó tựa như bề mặt tuyết trắng bị khoét thủng, lạnh buốt và trống rỗng.

“Điều trẫm để tâm không phải là ngươi mà là mối hận chưa dứt.”

Lâm Dạ Nhiên bật cười: “Người hại chết phụ mẫu ngươi không phải ta, khiến ngươi mang tiếng suốt bao năm cũng chẳng phải ý ta. Vì sao ngươi không thể buông tha cho ta?”

Ánh mắt Phương Tử Quân hướng về phía bóng tối.

Ngô Tranh bước ra từ chỗ tối: “Vụ án phản quốc của Trấn Quốc phủ vẫn còn rất nhiều điểm chưa rõ. Thiếu đế chẳng phân trắng đen, chưa điều tra đã vội ban thánh chỉ tru di cửu tộc, hai trăm bảy mươi sáu nhân mạng của Trấn Quốc phủ, không một ai sống sót.”

Phương Tử Quân gật đầu đồng tình: “Không phân trắng đen là ngươi đã sai.”

Thái độ Lâm Dạ Nhiên bỗng thay đổi, gào lên the thé: “Chuyện chính ngươi còn chẳng nhớ rõ, thế mà cũng mặt dày lấy đó làm cớ báo thù ta? Ngươi không thấy xấu hổ à?!”

“Vì sao trẫm phải báo thù ngươi?”

Đôi mắt phượng của thanh niên diễm mị như hoạ, nhìn thoáng qua tựa như trích tiên câu hồn đoạt phách. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khuôn mặt trắng bệch kia chằng chịt những vết sẹo đỏ nhạt như bị ác quỷ cào nát.

Lâm Dạ Nhiên bỗng nghẹn họng.

Không khí như đông cứng lại vài giây.

“Ca ca là ai?” Phương Tử Quân bỗng nhiên hỏi.

“Ca ca?” Lâm Dạ Nhiên sững lại, khoé môi co giật lộ ra một nụ cười vặn vẹo, giọng nói cũng thay đổi: “Cuối cùng ngươi cũng điên rồi.”

Ánh mắt thanh niên mê man.

Lâm Dạ Nhiên vẫn tiếp tục cười dữ tợn, cố ý hạ thấp giọng, gằn từng chữ: “Ta là phụ thân ngươi đó, đồ súc sinh.”

Mí mắt Ngô Tranh run run, hắn gõ vào vỏ kiếm ba lần.

Tiếng động ấy khiến ánh mắt mờ mịt của Phương Tử Quân dần khôi phục thần trí. Y bất ngờ ra tay, bóp chặt quai hàm Lâm Dạ Nhiên, trong đôi đồng tử sẫm màu như tràn ra sương lạnh ngàn năm.

“Ngươi đã không muốn sống thì để trẫm tiễn một đoạn.”