Cúi mình như một con hổ, đổ mồ hôi như thác, cái nóng ngột ngạt quét qua toàn bộ thành phố phía Nam biến thành một chiếc tàu hơi nước khổng lồ.
Con đường bê tông bốc hơi đến mức phát ra ánh sáng huỳnh quang, Thang Viên bước đi trên con đường mềm và trũng sâu, đi vào một khu dân cư kiểu cũ.
Ngôi nhà khu dân cư kiểu cũ không có thang máy, những vết lốm đốm trên tường cầu thang cho thấy “tuổi” của chúng giống như những chiếc lá khô héo sẽ sớm bị chôn vùi trong lòng đất.
Cô leo lên tầng ba, mở cửa ra, mùi thơm của đồ ăn lập tức xông vào. Trong phòng, Trương Phượng Hà đang dọn cơm: "Viên Viên về rồi à? Mau, đi rửa tay rồi ra ăn cơm nào.”
Bữa trưa là bắp cải xào và rau muối với trứng tráng.
Trương Phượng Hà chỉ gắp bắp cải và dưa chua, không gắp trứng gà. Thang Viên gắp trứng cho bà: “Mẹ, mẹ đừng chỉ ăn rau không, ăn trứng nhiều chsut đi ạ.”
“Con mới cần phải ăn nhiều trứng đó. Con còn đang tuổi lớn nên ăn nhiều trứng gà thì cơ thể mới tốt được.”
Thang Viên cảm thấy rất khó chịu, cô cúi đầu xuống.
Gia đình bây giờ đang lâm vào cảnh khó khăn, ăn trứng gà thôi mà còn phải nhường tới nhường lui. Hơn nữa, thủ phạm gây ra khó khăn cho gia đình lúc này chính là bản thân cô. Nghĩ đến đây, Thang Viên vô cùng hổ thẹn và đau khổ, càng cúi đầu thấp hơn.
Năm nay cô vừa mới thi đại học, đậu trường đại học Nam Thành. Mẹ cô làm công nhân trong một nhà máy dệt, cha cô làm công nhân trong một nhà máy điện tử, còn anh trai cô thì đi giao đồ ăn bên ngoài. nhiều, cả nhà đều kiếm tiền rất vất vả. Tuy rằng số tiền đó không nhiều, song gia đình 4 người cũng có thể sống được.
3 tháng trước Thang Viên đang đi xe đạp rất đàng hoàng, đột nhiên một người không nhìn được lao đến trước mặt cô. Cô đang định mắng người nọ đã tông mình, lại thấy người nọ hơi ngửa ra sau, tiếp theo ngã xuống đất, đập đầu mạnh xuống đất.
Anh ta bị chấn thương sọ não nghiêm trọng. Nhà họ Thang vét sạch của cải bồi thường, bởi vì không đủ tiền nên phải vay thêm 300 nghìn.
Rõ ràng người đàn ông đó không nhìn đường mà bất ngờ xuất hiện và tông vào cô. Anh ta có lỗi nhưng cô phải trả giá vì xung quanh không có người giám sát và người bị thương là anh ta.
Gia đình vốn dĩ không khá giả, giờ họ phải gánh khoản nợ 300 nghìn, khiến cuộc sống càng khó khăn và thắt chặt hơn đến mức phải nhượng bộ chỉ để ăn một quả trứng.
Nếu mình cẩn thận một chút, dừng lại kịp thời trước khi người đó bất ngờ lao tới thì sẽ không phải đυ.ng trúng anh ta, gia đình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy. Nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi được, có hối hận cũng chẳng có ích gì.
Cô đυ.ng người ta song cha mẹ và anh trai không hề trách móc cô nửa lời, thậm chí họ còn an ủi cô, nói cô số cô xu cà na quá, ai có ngờ được đi xe đạp thôi mà cũng có thể gặp loại chuyện như thế!
Sau đó gia đình phải làm việc cật lực để kiếm tiền giúp cô trả nợ.
Họ đối xử với cô quá tốt khiến cô càng cảm thấy tội lỗi và đau khổ hơn.
Im lặng bưng đĩa lên, Thang Viên đổ gần hết trứng bác vào bát của Trương Phượng Hà: “Mẹ, mẹ mau ăn đi.”
“Mẹ…”
"Mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”
Trương Phượng Hà thở dài, cắn một miếng trứng.
Ăn trưa xong, Thang Viên và Trương Phượng Hà thu dọn đồ đạc, xách hộp xốp chứa đầy hộp cơm đi đến công trường.
Hôm nay xưởng dệt được nghỉ, Trương Phượng Hà cũng không nhàn rỗi. Bà làm hộp cơm đi đến công trường để bán.
Công nhân công trường làm việc nặng nhọc, đổ mồ hôi nhiều nên thức ăn họ ăn phải nhiều dầu, carbohydrate, nước. Đồ ăn phải có màu sẫm mới ngon miệng và dễ bán hơn. Trương Phượng Hà làm thịt kho tàu, cá chiên giòn và củ sen xào đậu cô ve… Những món ăn này bán chạy hơn do chú trọng vào màu sắc, thịt, dầu và hương vị.
Cơm hộp ở công trường vô cùng đa dạng, bạn làm ngon thì tôi ngon hơn bạn, bạn bán rẻ tôi còn bán rẻ hơn cả bạn… Mỗi nhà đều show hết cả vốn liếng để thu hút công nhân mua cơm của mình, cạnh tranh rất cao, áp lực vô cùng lớn.
Trương Phượng Hà cho dù vất vả một ngày cũng chỉ có thể bán mấy hộp cơm trưa, kiếm được chừng 100 tệ.
Tuy nhiên, 100 tệ này đối với nhà họ Thang mà nói, cũng là một số tiền lớn rồi.
Thang Viên theo Trương Phượng Hà, đi xe ba bánh tới công trường.