Ngay khoảnh khắc Uông Phú Quý định từ bỏ, trước mắt hắn bỗng dưng hiện ra một căn nhà.
Chính là căn nhà nhỏ của mụ phù thủy ngày đó!
Không chần chừ dù chỉ một giây, hắn lao thẳng vào bên trong như một con thú hoang vừa được thả khỏi dây xích.
Nữ vu vẫn ngồi trước lò sưởi chưa nhóm lửa. Nghe tiếng động, cô chậm rãi quay lại, khẽ nhướng mày, vẻ mặt thoáng chút kinh ngạc:
“Rất hiếm có khách nào quay lại lần thứ hai. Lần này, anh muốn gì?”
Uông Phú Quý toàn thân ướt sũng vì cơn mưa như trút nước bên ngoài. So với lần trước đến đây, hắn trông còn thảm hại và bệ rạc hơn nhiều, chẳng khác nào một kẻ mất hết tất cả. Ban đầu, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ: phải tìm bằng được nữ vu. Nhưng khi đã thật sự đứng trước mặt cô, hắn lại trở nên mơ hồ.
Đúng vậy… rốt cuộc hắn muốn điều gì?
Tiền ư? Giờ đây, tiền dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Vậy là sự bình an sao? Nhưng cho dù vụ nổ mỏ dầu gây ra hậu quả nghiêm trọng, chiếu theo luật pháp nước sở tại, tội của hắn cũng không đến mức phải chịu án tử. Tệ nhất, hắn chỉ có thể dành phần đời còn lại trong song sắt mà thôi.
“Tôi không thể ngồi tù! Tôi muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!”
Cuối cùng, Uông Phú Quý cũng đưa ra quyết định. Hắn vẫn còn một khoản tiền không nhỏ trong tài khoản nước ngoài. Trước kia, số tiền ấy chẳng đáng để hắn bận tâm, nhưng bây giờ, nó là chiếc phao cứu sinh duy nhất của hắn. Chỉ cần có thể thoát khỏi vòng lao lý, hắn có thể rời khỏi nơi này, dùng số tiền ấy để tiếp tục sống an nhàn đến cuối đời.
Sau khi nói ra mong muốn của mình, ánh mắt hắn ngay lập tức hướng về chiếc bàn dài giữa phòng.
Nhưng… chiếc bàn trống trơn.
“Chuyện này là sao? Thẻ bài đâu? Vu…”
Hắn đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, vội vàng sửa lại lời nói:
“Nữ vu đại nhân, xin hỏi thẻ bài của cô đâu? Tôi đã bày tỏ tâm nguyện, xin cô cho phép tôi lật bài!”
Nữ vu chậm rãi tiến lại gần, dừng bước cách bàn hai bước, ánh mắt lặng lẽ quan sát vị khách đã tìm đến cô lần thứ hai.
Lần trước, vị khách này dù tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng vẫn còn một tia sinh cơ. Nếu còn đường sống, tức là vẫn có cơ hội xoay chuyển vận mệnh.
Nhưng lần này, không chỉ chật vật, khốn cùng, mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra rằng xung quanh mình đã ngập tràn hơi thở mục rữa. Như thể vận mệnh của hắn đã hoàn toàn chạm đáy.
“Lần này, anh định lấy gì làm tiền đặt cược?”
Uông Phú Quý sững người, rồi vô thức thốt ra:
“Tôi… tôi có biệt thự, siêu xe, đồ cổ, ngọc quý… Tôi… tôi cược cả mạng sống của mình!”
“Đánh đổi mạng sống để đổi lấy tự do? Cũng được.”
Nữ vu nhẹ nhàng lướt tay qua mặt bàn dài, ba tấm thẻ bài lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng lần này, khi hắn còn chưa kịp đưa tay ra, nữ vu lại chạm nhẹ lên mặt bàn một lần nữa.
Tấm thẻ ở giữa bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại hai tấm bên trái và bên phải.
Uông Phú Quý tròn mắt nhìn nữ vu, rồi lại cúi đầu nhìn hai tấm thẻ trước mặt, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
“Đặc quyền dành cho khách quen. Chỉ còn hai lựa chọn: Cát hoặc Hung.”
Trong ba loại thẻ, Cát (tốt), Bình (bình thường), Hung (xấu), nếu rút trúng thẻ Bình, những gì sắp xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Đó chắc chắn không phải điều Uông Phú Quý mong muốn. Vì vậy, việc loại bỏ thẻ Bình có thể coi như một “đặc quyền”, mặc dù “đặc quyền” này đồng nghĩa với việc xác suất rút trúng thẻ Hung cũng tăng lên.
Nghe xong lời giải thích, Uông Phú Quý không nói thêm gì. Hắn nhìn chằm chằm hai tấm thẻ còn lại, ánh mắt căng thẳng tột độ. Cuối cùng, cắn răng, hắn nhanh chóng lật tấm thẻ bên phải.
Vẫn là kiểu chữ Gothic hoa lệ như trước, nhưng lần này, màu sắc của chữ đỏ tươi như máu, toát lên sự bất an và tuyệt vọng.
Hung.
“Không…!!!”
Một tiếng gào xé ruột xé gan vang lên.
Không tin vào mắt mình, hắn vội vã lật tấm thẻ còn lại.
Trên đó, rõ ràng chính là tấm thẻ Cát mà hắn từng rút được lần trước. Ngay cả chữ “Cát” cực lớn trên thẻ cũng như đang cười nhạo hắn.
Hắn lảo đảo lùi về sau vài bước, rồi ngã quỵ xuống đất, ôm đầu, nước mắt, nước mũi tèm lem, điên cuồng lắc đầu:
“Không! Không thể nào! Không phải thật! Đây không phải sự thật!!!”
“Khách quý, tôi đến thu hồi tiền đặt cược của mình.”
Giọng nữ vu vẫn bình thản, như thể chỉ đang trò chuyện về thời tiết.
Nhưng với Uông Phú Quý, lời nói ấy còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm vang trời.
Hắn không màng gì nữa, vừa bò vừa lết ra ngoài, hoảng loạn như một con chó già bị dọa mất mật.
Cuối cùng, hắn cũng lao ra khỏi căn phòng của nữ vu. Ngay khi vừa ra đến cửa, hắn nhìn thấy cảnh sát đứng cách đó không xa. Nhưng lúc này, hắn lại có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác như thể vừa thoát khỏi địa ngục.
“Tốt quá rồi… tôi không phải chết… tôi.”
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ vang ngay bên tai hắn.
Âm thanh lớn đến mức khiến cả nhóm cảnh sát đứng cách đó hơn mười bước cũng giật nảy mình.
Lần này mới là sấm sét thật sự.
Không chỉ đinh tai nhức óc, mà còn giáng xuống ngay đỉnh đầu Uông Phú Quý.
Trước khi ý thức tan biến, hắn chỉ kịp nghĩ:
“Tại sao… trong căn phòng kia… mình lại không nghe thấy tiếng sấm nào?”
Một lát sau, các cảnh sát vây quanh thi thể cháy đen của hắn, hai mặt nhìn nhau.
Điều duy nhất có thể coi là may mắn, đó là toàn bộ quá trình chấp pháp đều được ghi hình lại. Đoạn video này không chỉ là bằng chứng phục vụ điều tra, mà còn có thể trở thành lời cảnh báo cho những kẻ khác.
Theo kết quả điều tra ban đầu từ cơ quan an ninh, nguyên nhân chính dẫn đến thảm kịch tại mỏ dầu chính là lòng tham vô đáy của Uông Phú Quý. Vì muốn tối đa hóa lợi nhuận, hắn ép buộc công nhân khai thác liên tục ngày đêm, khiến máy móc quá tải, con người kiệt sức, dẫn đến sự cố nghiêm trọng.
Có lẽ… đây chính là một dạng “thiện ác hữu báo”.
Các cảnh sát theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Khi nãy, mây đen giăng kín, sấm chớp rền vang. Nhưng giờ đây, trời lại bất ngờ quang đãng, ánh nắng chan hòa rọi xuống mặt đất.
Thời tiết hôm nay… thật ra là một ngày nắng đẹp.
Một số cảnh sát giơ tay che mắt trước ánh mặt trời chói chang. Trong khoảnh khắc đó, họ thậm chí còn có chút hoảng hốt, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Nhưng thi thể cháy đen kia vẫn đang nằm đó, là bằng chứng rõ ràng nhất.
…
Nữ vu lặng lẽ đứng tựa vào khung cửa, dõi mắt nhìn nhóm cảnh sát đang thu thập chứng cứ, chụp ảnh hiện trường, rồi cẩn thận đưa thi thể cháy đen vào túi đựng, nâng lên xe chở xác.
Nếu lúc này có ai nhìn thấy nữ vu, và hiểu được ngôn ngữ cử động môi của cô, họ sẽ phát hiện cô đang thì thầm một câu không thành tiếng:
“Hoan nghênh tham gia trò chơi của nữ vu.”