Lớp 12 cơ bản không còn môn học mới nào, cả ngày chỉ toàn xoay quanh việc luyện tập tư duy, tiêu hao trí óc cũng rất mệt mỏi, xen kẽ với những hình thức hành hạ thể chất như chạy bộ tập thể.
Sau khi chạy xong, mọi người trên người đều ướt đẫm mồ hôi. Dịch Thời Lục thể chất không dễ đổ mồ hôi lắm, nhưng vẫn có một lớp mỏng trên người, đặc biệt là vùng da sau gáy, dính dấp, ẩm ướt, cổ áo cọ vào lại càng khó chịu.
Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra để lau, vừa mới lau vài cái trên mặt đã cảm thấy sau gáy mát lạnh, quay đầu lại thấy Phương Thâm đang cầm một tờ khăn giấy ướt.
“Thấy cậu nóng quá, giúp hạ nhiệt chút.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo,” Phương Thâm cười cợt nhả: “Giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn học mà.”
Ánh mắt Phương Thâm lướt qua những giọt nước trên cổ Dịch Thời Lục. Dưới ánh nắng gay gắt và sau khi vận động, cơ thể anh có chút đỏ lên, nhưng vùng sau tai và gáy vẫn trắng nõn như ngọc. Phương Thâm giả vờ không nghĩ ngợi gì, tiếp tục giúp anh lau mồ hôi, thoang thoảng ngửi được hương thơm nhẹ nhàng từ người Dịch Thời Lục.
Không nhịn được, Phương Thâm hỏi: “Sao cậu trắng thế?”
Dĩ nhiên là do ba mẹ cho gen tốt rồi! Ha ha!
Dịch Thời Lục quay lại: “Hả? Cậu nói gì?”
Dù biết làm vậy không đúng lúc, nhưng Phương Thâm vẫn nghiêng người lại gần hơn một chút, lặp lại câu hỏi, mắt nhìn thẳng vào anh: “Lớp trưởng, sao cậu trắng thế, lại còn không bị rám nắng. Cậu nhìn tôi này, vốn cũng khá trắng, nhưng phơi nắng vài ngày là sạm ngay.”
Phương Thâm đưa tay ra cho anh xem, Dịch Thời Lục nhìn thấy rõ ràng vùng da được áo ngắn tay che lại trắng hơn hẳn những chỗ khác.
Dịch Thời Lục cười, khi anh cười, đôi mắt cong cong, trông ngọt ngào vô cùng: “Không biết nữa, từ nhỏ đã thế rồi.”
Phương Thâm còn định nói thêm gì đó thì bỗng bị một cú đấm nặng giáng vào, khiến hắn ta loạng choạng. Quay đầu lại thì thấy Chúc Dung.
“Hỏa Thần, cậu làm gì đấy?”
Chúc Dung lạnh lùng cười: “Lại bày trò lấy lòng à? Đừng có lượn lờ trước mặt Dịch Thời Lục nữa. Người ta phiền cậu mà không tiện nói ra đấy.”
“Nói bậy,” Phương Thâm khoác một tay lên vai Dịch Thời Lục, trông như hai người bạn chí cốt: “Tôi với lớp trưởng thân lắm, đúng không lớp trưởng?”
Dịch Thời Lục cười đến mức khom lưng, mãi một lúc sau mới đáp “Ừ” một tiếng.
Phương Thâm cảm giác tim mình lỡ mất một nhịp. Chỉ cần Dịch Thời Lục cười, tim hắn ta sẽ lỡ nhịp, mà nếu anh cười thêm vài lần, tim hắn ta sẽ đập dồn dập. Trên đời sao lại có người khiến hắn ta hoàn toàn không thể chống cự thế này.
Cuộc sống học sinh diễn ra bình lặng. Ngoài việc luyện đề và học thuộc, Dịch Thời Lục dường như không có việc gì đặc biệt cần làm. Thành tích của anh ổn định, giáo viên cũng rất yên tâm về anh nên không quản lý sát sao, dành thời gian để tóm những học sinh đến lớp 12 vẫn chưa tự giác.
Nhà Phương Thâm và nhà anh cùng hướng, có một đoạn đường trùng nhau nên mỗi tối cả hai đạp xe chung, đến ngã rẽ mới tách ra.
Sau buổi tự học tối kết thúc lúc 10 giờ, trên đường phải đạp xe mất 20 phút. Có lúc về đến nhà thì Dịch Lâm đã ngủ, anh sẽ đi lại nhẹ nhàng, tự làm nóng một chút sữa và bánh mì làm bữa khuya. Nếu Dịch Lâm chưa ngủ, sẽ chuẩn bị cho anh chút hoa quả và đồ ăn vặt.
Khi Dịch Thời Lục xuống dưới lầu, thấy đèn ở cửa sổ tầng ba vẫn sáng, chứng tỏ Dịch Lâm còn thức. Anh khóa xe, lên lầu, đến cửa nhà thì bỗng cảm giác chân đá phải thứ gì đó. Đèn cảm ứng âm thanh bật tắt chớp nhoáng, dây tóc đèn phát ra tiếng xì xì.
Nhờ ánh sáng lờ mờ, anh cúi xuống nhìn, một con rối gỗ, chính là con mà anh đã vứt đi.
Hệ thống: [Mẹ nó, thật sự xuất hiện rồi!]
Dịch Thời Lục: [Chuyện nhỏ, đừng hoảng.]
Dịch Thời Lục phát hiện điều gì đó không ổn: [Đợi đã, một hệ thống mà cũng biết sợ sao?]
Hệ thống: [Cậu không biết à? Chương trình của chúng ta thiếu kinh phí, dùng toàn hệ thống nhân công đấy.]
So với việc con rối xuất hiện trước cửa, việc hệ thống của mình là một hệ thống nhân công khiến Dịch Thời Lục kinh ngạc hơn.
Hệ thống: [Cậu không hiểu đâu. Chương trình của chúng ta nghèo đến mức mời minh tinh không nổi, chỉ có thể nhờ mấy sinh viên vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh như các cậu. Làm xong tuyến thế giới thì hết ngân sách, liền bóc lột chúng tôi làm hệ thống nhân công… Nói ra chỉ thấy tủi thân, tóm lại là đừng đồng cảm với tư bản!]
Dịch Thời Lục nhìn con rối dưới đất: [Tôi thấy oán niệm của anh còn nặng hơn nó.]