"Tiểu Du sao rồi? Cho mẹ xem có chỗ nào khó chịu không?" Lâm Du Tĩnh vội vã bước vào, Thẩm Trường Canh ở phía sau suýt nữa không theo kịp bước chân của vợ, thấy con trai nhỏ không sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ." Tɧẩʍ ɖυ nhìn ánh mắt đầy quan tâm của Lâm Du Tĩnh, cậu lạnh nhạt gọi một tiếng mẹ, rồi quay sang nhìn vẻ mặt mong đợi của Thẩm Trường Canh, sau đó vô thức lại quay đi.
Thẩm Trường Canh: ...
"Cục cưng chịu khổ rồi, là đau chân hay đau bụng vậy con?" Lâm Du Tĩnh trông có vẻ yếu ớt nhưng lại bế Tɧẩʍ ɖυ lên một cách dễ dàng, sau đó kiểm tra cẩn thận.
Thẩm Trường Canh cũng đã quen với sự im lặng của con trai nhỏ, thấy không có chuyện gì lớn nên liền hướng mắt về phía đứa con thứ hai vẫn đang im lặng, khuôn mặt cậu thiếu niên mới lớn đầy vẻ bất cần.
"Tinh Thước, lên đại học có bận lắm không?"
"Không bận lắm ạ." Thẩm Tinh Thước không định chia sẻ kế hoạch tương lai của mình với ba, chỉ trả lời qua loa rồi nói sang chuyện khác: "Dạo này ba mẹ thế nào rồi ạ? Ở nhà mọi việc ổn chứ?"
Từ lúc đại học khai giảng đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta về nhà. Trước đó, chẳng lẽ ba mẹ không nghe thấy tiếng lòng của cậu em trai được hời này sao?
"Sao vậy?" Thẩm Trường Canh hơi nhướng mày, với sự hiểu biết của ông về con trai mình, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì đó bất thường rồi.
Hai ba con nhìn nhau hồi lâu, đúng lúc Thẩm Tinh Thước không chịu nổi định quay mặt đi, thì tiếng lòng vừa lén lút vừa tò mò lại vang lên.
[ A a a a! Ba sẽ không mắng anh hai chứ! Chỉ tại mình quá yếu ớt, nhảy vài bước là chóng mặt, ba lại tưởng anh hai bắt nạt mình sao? ]
Nghĩ đến việc trước đây nguyên chủ bị tự kỷ, thái độ không thừa nhận cũng không phủ nhận đã khiến mối quan hệ giữa Thẩm Tinh Thước và gia đình xấu đi, Tɧẩʍ ɖυ liền cứng cổ định giải thích.
"Tiếng gì vậy?" Lâm Du Tĩnh giật mình bóp nhẹ vào gáy Tɧẩʍ ɖυ, cậu thiếu niên giật mình đứng bật dậy, mãi đến khi chân chạm đất thì mới đau đớn kêu lên một tiếng.
"Hu hu hu, chân của con!"
[Ông trời ơi, mình đã làm gì nên tội, phải làm sao để cứu vãn gia đình sắp tan vỡ của mình đây. ]
Gia đình sắp... tan vỡ sao?
Lần này mọi người đều nghe rõ. Lâm Du Tĩnh đưa tay ra, trong chốc lát không biết làm thế nào, chỉ có thể lặng lẽ vuốt vuốt tóc con trai.
"Mẹ ơi, đau." Tɧẩʍ ɖυ ấm ức bĩu môi, thấy ba ánh mắt hướng về phía mình thì lập tức vung tay như gà con vỗ cánh.
Thẩm Trường Canh là người bình tĩnh lại đầu tiên, quay sang nhìn đứa con trai thứ hai vẫn điềm tĩnh, trong lòng đã có tính toán.
"Là lỗi của mẹ, chân Tiểu Du còn đau không? Để bác sĩ đến xem nào." Lâm Du Tĩnh cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, điều đầu tiên quan tâm vẫn là sức khỏe của con trai.
Dù sao cũng đã nuôi nấng hơn mười năm, nhìn bé con từ lúc bi bô tập nói đến dần lớn lên thành dáng vẻ hoạt bát bây giờ càng khiến hai vợ chồng vui mừng, thoáng có cảm giác lẽ ra phải như vậy.
"Con khỏe lắm!" Tɧẩʍ ɖυ lo anh hai bị hiểu lầm, giơ tay vỗ ngực bộp bộp: "Không có việc gì đâu ạ."
[Anh hai thấy chưa! Em đang thể hiện lòng trung thành nè!]
Ánh mắt lén lút của thiếu niên vừa buồn cười vừa đáng thương, dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ càng khiến Thẩm Trường Canh mềm lòng: "Không sao cũng phải để bác sĩ xem, nếu hồi phục tốt thì có thể tháo bột rồi!"
"Vâng vâng." Nghe nói có thể tháo bột, Tɧẩʍ ɖυ liền gật đầu lia lịa, nhảy qua nhảy lại nửa ngày, cậu gần như quên mất cảm giác đi lại rồi.
Nghe thấy tiếng lòng, ba người đều ăn ý không nói gì, Tɧẩʍ ɖυ cũng ngây ngốc gãi gãi má, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác.
Đúng lúc Lâm Du Tĩnh chuẩn bị nói chuyện về cuộc sống đại học của con trai thứ hai, bụng Tɧẩʍ ɖυ lại kêu ùng ục. Trong mắt Thẩm Tinh Thước ánh lên chút may mắn lại có chút tiếc nuối, nhân cơ hội nói: "Ăn cơm thôi."
"Chuyện của Tự Bạch cũng xử lý gần xong rồi, chắc là sắp về nhà." Nhận ra con trai thứ hai không muốn tâm sự, Lâm Du Tĩnh mở miệng định nói, nhưng lại chuyển chủ đề sang con trai cả.
"Anh cả cũng về ạ?" Thẩm Tinh Thước nhíu mày khó hiểu, em trai chỉ bị thương ngoài da, cần gì cả nhà phải ra trận chứ?
"Nó có việc khác." Thẩm Trường Canh thay vợ trả lời, sau đó nhìn đứa con trai thứ hai cao lớn, rồi vỗ vai Thẩm Tinh Thước ra hiệu đi theo.
Nhìn hai ba con rời đi, Tɧẩʍ ɖυ thả lỏng thấy rõ. Khí thế của ba Thẩm quá mạnh, ánh mắt của anh hai Thẩm lại mang theo sự xâm lược, vẫn là mẹ dịu dàng mềm mại khiến người ta thoải mái hơn.