Nông Dân Xưng Bá Giới Tu Chân

Chương 3: Hoá ra phái Quỳnh Hoa... chính là nghèo đến mức không có tiền tiêu...

Truyền thừa y tu, chẳng phải nên là luyện đan, châm cứu, hay kém nhất cũng là thiên phú về trồng thuốc sao!

Tại sao trong lọ sứ lại là hạt giống rau cải, chẳng lẽ là muốn cô đi trồng rau ư? Vậy chẳng phải cô thành rau tu rồi sao?

Khương Đình Vân có chút nghi hoặc, nhưng ngay sau đó cô lại vui sướиɠ. Là một con cháu Viêm Hoàng điển hình, dường như trong gen đã mang theo tình yêu đối với đất đai, có ruộng có đất, gieo trồng thu hoạch, nghĩ đến cũng thật thú vị.

Huống hồ cô vừa mới từ chức ở bệnh viện, thật sự là ngồi ngốc đủ rồi, tu y gì chứ, còn không bằng trồng trọt!

Chỉ là hạt giống rau này không thể trồng ngay lập tức, trong nhà cái gì cũng không có, ngày mai phải đi mua ít phân bón lót, làm vài cái cuốc cái cào, xới đất lên đã. Khương Đình Vân nghĩ ngợi lung tung.

Ngay sau đó cô cảm thấy kinh hãi, bản thân đang nghĩ cái gì vậy, cuốc cào gì chứ, trước đây cô nào có hiểu mấy thứ này.

Nhưng hiện tại đủ loại kiến thức trồng trọt, không cần ai dạy cứ thế hiện lên trong đầu, cô cảm thấy dường như mình đã trồng trọt mấy trăm năm rồi.

Không chỉ vậy, cô còn mơ hồ cảm thấy thiên phú của mình tuyệt đối không chỉ dừng lại ở trồng rau, giữa cô và đất đai dường như sinh ra một mối liên hệ vô cùng mật thiết, phàm là thứ gì có thể sinh trưởng trong đất, cô dường như đều vô cùng hiểu biết quen thuộc.

Chỉ là đối với rau củ quả, cô có thể dễ dàng nắm bắt thông tin, còn đối với một số loại dược liệu quý như nhân sâm linh chi, lại luôn cảm thấy như có một tầng sương mù bao phủ, khiến cô dường như không thể chạm tới.

Dù sao thì, thiên phú thức tỉnh này cũng quá lợi hại!

Khương Đình Vân cố gắng bình ổn lại tâm trạng, bỗng nhiên phát hiện trời đã về chiều, cũng không biết bác Lưu đã đi đâu.

Cô tìm một vòng, mới thấy bác Lưu đang ở trong bếp, hai tay bám vào thành vại gạo, đầu thì thò hẳn vào trong.

"Ai da, mới đi có ba ngày mà vại gạo đã hết rồi sao? Bọn người này bụng dạ thông ra biển cả à? Sao mà ăn khỏe thế." Bác Lưu tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Khương Đình Vân sững sờ: "Ý gì vậy, ở đây còn có người khác ở nữa sao?"

Bác Lưu vội vàng đứng dậy đáp: "Cô xem tôi già rồi đầu óc lú lẫn, quên mất nói với cô, môn phái chúng ta còn ba đệ tử nữa."

Khương Đình Vân có chút kinh ngạc, cô nghĩ cả môn phái chỉ có cô và bác Lưu.

"Đại đệ tử Bùi Kinh Mặc, là truyền nhân của kiếm tu Bùi Quyết, cũng là người duy nhất ngoài chưởng môn cô ra đã thức tỉnh thiên phú, giờ này hẳn là anh ta vẫn còn ở núi rừng luyện kiếm."

"Còn có nhị đệ tử Kim Phi Phàm, là hậu nhân của luyện khí tông sư Kim Thành Đạo tổ sư gia. Tiểu sư muội Chúc Lệ Lệ, tổ tiên là bói toán đạo Chúc Vọng Tinh tổ bà. Chỉ là hai người này đều không có linh căn thức tỉnh thiên phú, giống như tôi chỉ là người yêu thích tu tiên." Bác Lưu lại bổ sung.

Cảm xúc Khương Đình Vân cuồn cuộn, không ngờ một ngàn năm trôi qua, hậu nhân của bốn vị tổ sư gia lại tụ họp ở phái Quỳnh Hoa này, trong đó lại còn có một vị kiếm tu thực sự thức tỉnh thiên phú, nghe thật là oai phong!