Thân Là Kim Chủ, Ta Lại Bị Phản Công

Chương 15: Bao dưỡng

“Cậu có bằng lòng theo tôi không?” Lương Khâu hỏi, ánh mắt luôn dừng trên người Tống Bạc Giản.

“Tôi cũng khá có tiền, lời nói cũng có chút trọng lượng. Cậu muốn tài nguyên gì, tôi đều có thể sắp xếp được.” Lương Khâu nói xong, ánh mắt vẫn đặt trên người Tống Bạc Giản, như thể đang quan sát phản ứng của hắn.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau.

Thấy hắn không lên tiếng, Lương Khâu hơi đổi tư thế, trong lòng thở dài một hơi:

“Nếu cậu không muốn cũng không sao. Chuyện tối hôm đó sẽ không có ai khác biết, còn về bộ phim Lúc Bình Minh này, tôi cũng sẽ cho cậu một lời giải thích.”

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng anh vẫn có chút tiếc nuối. Dù sao, đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ bao dưỡng một người.

“Tôi còn chưa nói gì, sao Lương tổng biết tôi không muốn?” Tống Bạc Giản khẽ cười.

Lương Khâu nhướng mày, quay sang nhìn hắn: Không nói gì chẳng phải chính là không muốn sao?

Tống Bạc Giản hiểu được suy nghĩ chưa nói ra của anh, bèn giải thích: “Vừa rồi tôi chỉ đang nghĩ, nếu người đại diện của tôi biết chuyện Lương tổng muốn bao dưỡng tôi, anh ta sẽ có phản ứng thế nào.”

Nghe vậy, Lương Khâu lập tức nhớ lại lời đánh giá của Triệu Văn Tân về mình lúc vừa bước vào cửa. Nghĩ đến biểu cảm của hắn khi biết chuyện này, anh không khỏi bật cười.

“Vậy thì, Lương tổng…” Tống Bạc Giản mở miệng.

“Hửm?” Lương Khâu ngước mắt nhìn hắn.

“Đã muốn bao dưỡng tôi, vậy chúng ta có nên trao đổi phương thức liên lạc không?”

Lương Khâu hơi sững lại, lúc này mới nhận ra bọn họ thực sự chưa có cách nào liên lạc trực tiếp với nhau. Bình thường, anh không tùy tiện cho số cá nhân, lần trước đưa cũng chỉ là số của trợ lý.

Nhưng người này, dù sao cũng không giống những người khác.

Nghĩ vậy, anh liền đưa số của mình cho hắn.

Lương Khâu nhìn Tống Bạc Giản, thấy hắn trước tiên lưu số điện thoại, sau đó lại chậm rãi chuyển sang giao diện WeChat, tìm kiếm và thêm bạn.

Anh vừa định nói gì đó thì cửa phòng hóa trang bất ngờ bị đẩy ra.

Là một nhân viên trong đoàn phim. Người này dường như không ngờ trong phòng có người, sững sờ một lúc, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Hắn đã từng gặp Lương Khâu nên tất nhiên nhận ra anh, liền vội vàng lên tiếng: “Lương tổng.”

Lương Khâu đáp lại một tiếng.

Có người đến, anh cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đứng dậy khỏi ghế, nhìn Tống Bạc Giản và nói: “Tôi đi đây.” Sau đó, anh đẩy cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Bạc Giản và nhân viên kia. Người nọ vẫn mang theo vẻ mặt lúng túng, giống như vừa vô tình bắt gặp chuyện không nên thấy, giọng điệu có chút không tự nhiên:

“Thầy Tống, xin lỗi, tôi vào lấy chút đồ, không biết là có người ở đây.”

Tống Bạc Giản bình thản đáp: “Không sao.”

Sau đó, hắn nhìn thấy nhân viên kia nhanh chóng cầm lấy đồ đạc rồi rời khỏi phòng với tốc độ cực nhanh, như thể chỉ cần ở lại thêm một giây nữa thôi là có thể sẽ dính phải rắc rối.

Nhìn theo bóng lưng gấp gáp đó, Tống Bạc Giản không nhịn được bật cười.

Lúc này, điện thoại trong tay hắn vang lên âm báo tin nhắn. Hắn cúi đầu nhìn, là thông báo kết bạn thành công – Lương Khâu đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của hắn.

Sau khi rời khỏi phòng, Lương Khâu lập tức gọi điện cho Lý Trì, bảo hắn hỏi thử Vương tổng xem rốt cuộc chuyện vai diễn trong Lúc Bình Minh là như thế nào.

Có lẽ bên đó vừa hay không bận, nên câu trả lời được phản hồi rất nhanh.

Lý Trì báo lại: “Lương tổng, bên họ nói tiểu minh tinh mà họ sắp xếp tối hôm đó là Kiều Húc, không phải Tống Bạc Giản. Người mà bọn họ liên hệ từ đầu đến cuối vẫn luôn là Kiều Húc.”

Nghe vậy, hàng lông mày đẹp của Lương Khâu hơi cau lại. Nếu người mà Vương tổng sắp xếp là Kiều Húc, vậy thì tại sao Tống Bạc Giản lại xuất hiện ở đó?

Từ những gì họ nói, thì người được Vương tổng sắp xếp tối đó là Kiều Húc, người gọi điện dàn xếp vai diễn sau đó cũng là Kiều Húc. Trong khi đó, nam chính vốn được đoàn phim định sẵn lại là Tống Bạc Giản.

Chuyện này, giờ thì anh đã hiểu rõ. Không trách được lúc đó Triệu Văn Tân lại có thái độ như vậy.