Con Thỏ Tôi Nuôi Là Đối Thủ Của Idol [Sa Điêu]

Chương 15: Nuôi thỏ ngày thứ ba - Ngủ mơ cũng cọi tên Lục Đồ

Nhìn xung quanh không thấy thỏ nhỏ, tìm một vòng mới phát hiện nó ngủ dưới ghế sofa, Du Khinh Khinh đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng: “Thỏ ngốc, sàn nhà có lạnh không?”

Con thỏ bị đánh thức, lạnh đến mức hắt hơi, tức tối lầm bầm: “Không lạnh, so với trong lòng tôi còn ấm hơn nhiều.”

Có thể vì bị lạnh, giọng nó có chút uất ức.

Du Khinh Khinh mềm lòng: “Mặc dù cưng là antifan của idol chị, nhưng vì cưng là một con thỏ, hôm nay chị sẽ tha cho cưng một lần, không tắm thì không tắm.”

Cô từ từ kéo nó ra, nhẹ nhàng phủi bụi trên người, dùng khăn ướt dành cho trẻ sơ sinh không có cồn lau sạch chân nó.

Lần này con thỏ không từ chối, ngoan ngoãn để cô làm.

Cơ thể mềm mại, lông thì xù, quá dễ thương.

“Ồ, phát hiện mới nè, lông mi của cưng dài và cong quá đi.”

Thỏ nhếch miệng: “Cũng thường thôi.”

“Ôi, còn có eyeliner nữa, quyến rũ ghê chưa, thực ra cưng khá đẹp đó chứ.”

Con Thỏ huýt một tiếng: “Thế nào, có đẹp hơn Ôn Gia Hứa không?”

Du Khinh Khinh cười nhẹ, ôm nó lên, mặt lông xù đối diện mình, cảm xúc trong lòng khuấy động, chân thành nói: “Xì.”

Cô rất muốn nhét con thú tự kỷ và tự mãn này trở lại dưới ghế sofa, mắt không thấy tim không phiền.

Mặc dù trong lòng đã tưởng tượng ra cách tra tấn nó như thế nào, nhưng vì một tiếng hắt hơi, cô không nỡ đánh nó nữa, còn đặt nó vào trong chiếc ổ màu hồng, đặt bên cạnh thảm ở giường ngủ.

“Nghe cho rõ, quy tắc nhà chúng ta là không tắm không được lên giường, nếu giữa đêm lạnh thì gọi chị, nếu dám lén leo lên, chị sẽ đánh gãy chân chó đó, nhớ chưa?”

“Ha ha.” Thỏ cười lạnh: “Dù có cầu xin thì tôi cũng không lên giường đâu.”

Hơn nữa, nó là một con thỏ, đâu có chân chó để gãy, hừ.

Du Khinh Khinh kích động cả đêm, nhanh chóng mệt mỏi ngủ, thỉnh thoảng lẩm bẩm gọi Ôn Gia Hứa.

Con thỏ lén lút nhảy ra từ ổ, nhẹ nhàng nhảy đến trước cửa cố gắng mở khóa để trốn, nhưng thử nhiều lần cuối cùng nó đã tuyệt vọng.

Cửa bị khóa từ bên trong, có chức năng ngăn chặn trẻ em và thú cưng.

Nó thở dài nhảy trở lại phòng ngủ, nhìn ổ thỏ tội nghiệp trên sàn, rồi nhìn chiếc giường rộng 2 mét sang trọng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tức giận.

“Lục Đồ...” Người trên giường đột nhiên lầm bầm, con thỏ dựng tai lên như radar, nghiêng về phía trước, biểu hiện tự mãn.

Thế nào, nói ghét mà trong lòng lại rất thích phải không?

“Ha ha, biết ngay sức hấp dẫn của tôi là không thể chống lại, đánh bại Ôn Gia Hứa nhà cô rồi…”