Ánh Trăng Soi Sáng Tuyết Sương

Chương 6: Cứu giúp

Là một góa phụ sống yên ổn mười năm, vậy mà lại bị trêu ghẹo giữa thanh thiên bạch nhật... Nàng không hề xấu hổ, cũng chẳng phẫn nộ.

Nhưng nàng có chút bực mình.

Người này xấu đến mức nàng không tìm được từ nào để diễn tả.

Thật đúng là mù mắt chó, xấu như vậy mà còn dám trêu ghẹo nàng.

Nếu không phải có vài tiếng ho từ bên cửa sổ làm nàng tỉnh táo lại, nàng đã suýt tức đến mức nghẹn máu mà chết.

Trong lòng Thẩm Quy Chu tức giận, nhưng ánh mắt lại đầy ý cười.

Ôi, nàng chỉ muốn trước khi chết làm một lần những điều mình muốn làm, nhưng tại sao ông trời lại cứ thích tạo ra những bất ngờ cho nàng thế này.

Nếu hôm nay nàng ra tay, liệu có ảnh hưởng đến việc tự sát vào ngày mai không nhỉ?

Khi móng heo đang háo hức vươn tới chỗ nàng, nàng nhìn thấy bát canh gà chưa kịp uống, lẩm bẩm một câu "xa xỉ" rồi bưng bát canh lên, nhanh nhẹn hất thẳng lên đầu hắn ta.

"Á..."

Sau một thoáng im lặng, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tên bị hắt canh hét lên, nhảy dựng khỏi ghế, trông có vẻ điên cuồng.

Còn thủ phạm...

Nhìn hắn ta nhảy lên nhảy xuống như khỉ, Thẩm Quy Chu bịt tai, dịu dàng hỏi: "Đại ca, ngài còn muốn cùng ta nghiên cứu xuân cung đồ nữa không?"

"Con đàn bà thối, mày muốn chết hả?"

Nam nhân với khuôn mặt đầy những bọng nước đang nổi lên nhanh chóng, nghiến răng nghiến lợi, sát khí đằng đằng.

Những người đi cùng hắn ta cũng đã cầm vũ khí xông tới.

Thẩm Quy Chu luôn là người rất tinh mắt, trước khi hắn ta mở miệng đã lùi lại hai bước.

Cảnh tượng này vẫn khiến nàng có chút sợ hãi, hiếm khi tự kiểm điểm bản thân.

Vừa rồi không nên hành động bốc đồng như vậy.

Lúc Thẩm Quy Chu bưng bát canh gà lên, vừa đúng lúc tiểu nhị mang rượu đến cho Trần Mục Du.

Thấy nàng bị trêu ghẹo, bọn họ đều không có ý định bước lên can ngăn hay giúp đỡ.

Tiểu nhị còn đứng đó cười cợt: "Cả huyện Nam Tuyền đều biết, chưa bao giờ có ai dám trêu ghẹo Hàn nương tử. Không chỉ vì nàng ta xấu, mà còn vì nàng ta luôn là người đi trêu ghẹo người khác, cả nam lẫn nữ. Ôi, quả nhiên là người bên ngoài."

Toàn bộ tầng một của Thúy Vân hiên chỉ rộng chừng một bàn tay, nhiều nhất cũng chỉ bày được năm cái bàn.

Giọng hắn nói không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.

Những người định vây đánh Thẩm Quy Chu đều liếc nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn người trong cuộc.

Trần Mục Du cũng nhìn sang.

Thẩm Quy Chu đang nghĩ cách rút lui thì bất ngờ chạm mắt với Trần Mục Du.

Ánh mắt hắn không có gì đặc biệt, nhưng nàng lại hiếm khi cảm thấy hơi lúng túng.

Ôi, không còn cách nào khác, trước mặt người đẹp nàng chính là dễ dàng xấu hổ.

Gã râu quai nón không ngờ lại còn có chuyện này, mặt đỏ bừng, không biết là do nóng hay do tức.

Thẩm Quy Chu chộp lấy chén trà gần nhất ném về phía tiểu nhị: "Câm miệng."

Tiểu nhị nhanh nhẹn né tránh, chén trà bay sượt qua đầu hắn, đập vào bình rượu trên bàn Trần Mục Du.

"Choang."

Thẩm Quy Chu: "..."

Đây không phải là ý của nàng.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đẹp đẽ của Trần Mục Du, nàng nặn ra nụ cười khiêm tốn: "Công tử, cảm mạo không nên uống rượu, hại thân thể."

Trần Mục Du trầm mặt, không nói gì, còn người bị nàng hắt canh lên đầu thì đã hoàn hồn.

Hắn ta hất tung bàn, những người còn lại cũng cầm vũ khí bao vây Thẩm Quy Chu.

Không cần phải làm lớn chuyện thế chứ, đồ đạc bị đập vỡ thì ai đền?

Nhìn thức ăn bị hất tung, Thẩm Quy Chu có chút tiếc nuối: "Đại ca, bàn này ta còn chưa ăn."

Quan trọng nhất là, món hôm nay mặn nhạt vừa phải, khẩu vị rất ngon. Giờ thì hết cả rồi, nàng thật sự muốn chửi thề.

Tên kia không trả lời, trực tiếp bóp cổ nàng.

Những lời chửi thề Thẩm Quy Chu đã chuẩn bị sẵn đều bị nuốt ngược trở lại, nàng chỉ cảm thấy khó thở, cổ họng đau rát.

Nàng liếc nhìn cửa sổ, tiểu nhị không biết từ lúc nào đã trốn ra sau quầy xem náo nhiệt.

Trong lòng kêu than một tiếng, cái tật xấu tay nhanh hơn não này sao cứ không sửa được chứ?

Nếu có lần sau, nàng nhất định phải nhịn, không làm kẻ ra tay trước.

Xem ra chuyện hôm nay, muốn giải quyết trong hòa bình là hoàn toàn không thể.

Nàng muốn chết, nhưng không muốn chết trong tay người khác, đây cũng không phải cách chết mà nàng đã nghĩ ra.

Từ khoảnh khắc bò ra khỏi quan tài, nàng đã thề rằng, sau này sinh tử của nàng chỉ có thể do chính nàng quyết định.

Thẩm Quy Chu cố gắng vặn vẹo cổ, muốn hít thở chút không khí trong lành, đưa tay phải lên.

"Bành."

"Á, chết tiệt."

Đời người chỗ nào cũng có bất ngờ.

Thẩm Quy Chu vừa vặn cổ được một chút thì bàn tay đang bóp cổ nàng bỗng nhiên buông ra, cả người nàng không kịp phản ứng, ngã ngồi xuống đất. Mông đau đến mức nàng không nhịn được, buột miệng chửi thề.

Nàng xoa eo, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bàn tay bê bết máu, trên đó cắm một chiếc đũa.

Vị anh hùng nào đã ra tay nghĩa hiệp vậy?

Ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Trần Mục Du đang thản nhiên nhìn bọn họ.

Chiếc đũa dường như bay đến từ hướng của hắn.

Hắn vậy mà lại ra tay giúp đỡ.

Thẩm Quy Chu phản ứng cực nhanh, đôi mắt hồ ly đảo một vòng, nhân lúc những người khác chưa kịp phản ứng, liền chạy về phía Trần Mục Du.

Nàng khàn giọng gọi: "Trần công tử, cứu mạng."

Kẻ thù của nàng cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy nàng đã chạy đến bên cạnh Trần Mục Du, liền nhanh chóng bao vây bọn họ.

Trần Mục Du liếc nhìn nàng một cái, mặc dù hắn nhìn người nhìn vật chưa bao giờ đánh giá qua vẻ bề ngoài, nhưng khuôn mặt vừa động đậy là phấn rơi lả tả của nàng khiến khóe mắt hắn giật giật.

Hắn dời tầm mắt, nhìn lướt qua toàn trường.

Sắc mặt hắn vẫn như thường, đưa ra lời nhận xét khách quan: "Giữa ban ngày ban mặt, hành động như vậy, có phần quá đáng rồi."

Thẩm Quy Chu gật đầu phụ họa, nói quá đúng.

Quả nhiên, người đẹp thì tâm hồn cũng đẹp.

Xem ra quyết định không liều lĩnh trên núi, để hắn rời đi là đúng đắn.

Nàng lại rụt rè nhích lại gần Trần Mục Du, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hất canh lúc nãy.

Trần Mục Du không chịu nổi mùi phấn thơm nồng nặc rẻ tiền trên người nàng, nhưng trong tình cảnh này, hắn vẫn không để nàng cách mình quá xa, bản thân cũng ngồi yên như núi Thái Sơn không nhúc nhích.

Một gã cao gầy liếc nhìn bàn tay bị đũa xuyên thủng của đồng bọn, xông lên phía trước, nhìn Trần Mục Du với ánh mắt hung dữ, chất vấn: "Công tử đây là muốn xen vào việc của người khác?"

Thẩm Quy Chu nhìn ra được, trong sự hung dữ đó ẩn chứa một phần thận trọng.

Khóe miệng Trần Mục Du hơi nhếch lên, cười như không cười, "Tại hạ không thích xen vào việc của người khác."

"Vậy..."

Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên, cắt ngang lời gã cao gầy, "Chỉ là tại hạ tình cờ quen biết vị phu nhân này, muốn xin các vị hảo hán nể mặt mà thôi."

Thẩm Quy Chu có chút kinh ngạc, kẻ suýt nữa lấy mạng người bằng một nhát kiếm lại có thể nói ra những lời khách sáo như vậy.

Nàng còn tưởng hắn sẽ không nói hai lời, trực tiếp chém đám ô hợp này dưới kiếm.

Chẳng lẽ là sợ gϊếŧ người rồi, xác chết khó xử lý?

Nói thật, thấy hắn ôn hòa như vậy, tuy khá có mị lực, nhưng nàng vẫn có chút thất vọng.

Trực tiếp ra tay là xong chuyện, nói nhiều làm gì, tốn thời gian.