Nhân Vật Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Khùng Để Mắt Tới

Chương 6

Từ Mạch Thanh nắm lấy tay người phụ nữ, định đẩy cô ta ra. Đối diện, Viên Chấn lên tiếng trước: “Lớp trưởng của tôi này, đừng mà, cẩn thận cắt đứt đường làm ăn của người ta.”

“Hả? Ý cậu là gì?”

Ngụy Minh sững sờ. Gã nhìn trái, nhìn phải. Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong lòng Từ Mạch Thanh, đột nhiên gã không còn cảm giác ghen tỵ nữa. Bởi vì khuôn mặt trang điểm đậm của người phụ nữ kia cùng mùi nước hoa tỏa ra, dù thơm thật, nhưng Ngụy Minh lại có một cảm giác kỳ lạ. Dù nhìn thế nào, gã cũng cảm thấy không giống Từ Mặc Thanh đang chơi đùa với người phụ nữ, mà giống như người phụ nữ có nhan sắc chẳng thể sánh bằng đang chơi đùa với lớp trưởng xinh đẹp của bọn họ vậy. Đừng nói là Từ Mạch Thanh muốn đẩy cô ta ra, ngay cả gã cũng muốn kéo người phụ nữ xuống.

Nhưng nghe Viên Chấn nói “cắt đứt đường làm ăn,” Ngụy Minh càng thêm mơ hồ.

“Tôi vừa nói với cô ấy rằng, nếu có thể làm lớp trưởng của chúng ta vui lên, tôi sẽ cho cô ấy số tiền này.”

“Hai nghìn?”

“Không, hai vạn*.”

*Khoảng 70 triệu VNĐ.

Viên Chấn giơ hai ngón tay, cười cợt, còn lắc lắc tay.

“Hai vạn? Cậu đùa à?” Với họ, tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ hai ba nghìn, mà cậu ta có thể tùy tiện đưa người ta hai vạn sao?

Ngụy Minh càng lúc càng cảm thấy tiền với người giàu chẳng khác gì giấy vệ sinh.

“Đùa kiểu đó thì tìm người khác, tôi không thích.”

Từ Mạch Thanh hạ mặt, giọng nói lạnh băng. Cậu không muốn dây dưa với Viên Chấn, kẻ phong lưu ngang ngược. Cậu thích xem kịch, nhưng không thích nhập vai. Nắm lấy tay người phụ nữ kia, cậu đẩy cô ta ra, rồi đứng dậy.

“Sao? Không có hứng với phụ nữ à? Nói sớm đi, nói sớm tôi sẽ tìm đàn ông cho cậu.”

“Nhưng mà... nhìn quanh đây chẳng có ai ra hồn. Hay là để tôi tự lo cho cậu nhé?”

Nghe những lời này từ miệng Viên Chấn, giống hệt những gì Ngụy Minh từng nói, nhưng lần này, Từ Mạch Thanh cảm thấy rõ ràng: Viên Chấn trông như đang đùa, nhưng nếu cậu gật đầu, hắn chắc chắn sẽ làm thật ngay tại đây.

“Không cần, tôi càng không hứng thú với đàn ông.” Từ Mạch Thanh từ chối thẳng thừng.

Cậu chưa kịp bước khỏi ghế sofa, Viên Chấn đã sải hai bước dài, chắn trước mặt cậu.

Người đàn ông vừa tiếp cận, mùi hormone nam tính đặc trưng từ hắn dường như lập tức lan tỏa. Tuy tuổi tác cũng chỉ tầm hai mươi như cậu, nhưng khi đứng đó, hắn toát lên phong thái của một người đàn ông trưởng thành, chín chắn đến lạ thường.

Từ Mạch Thanh lùi hai bước, hoàn toàn không muốn có bất kỳ sự đυ.ng chạm nào với Viên Chấn.

Nhận ra lớp trưởng xinh đẹp đang né tránh mình, ánh mắt cậu nhìn hắn như thể hắn là nguồn lây nhiễm virus. Đôi mắt của cậu thật đẹp, ngay cả trong ánh sáng mờ nhạt, nhấp nháy không ngừng của quán bar, vẫn sáng rực đến kỳ lạ. Viên Chấn nhìn ra ngay, người lớp trưởng mới quen này còn đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào hắn từng gặp, vòng eo còn thon hơn, đôi chân còn dài và thẳng tắp hơn.

Ban đầu, hắn chỉ định đùa chút thôi, nhưng dáng vẻ cao ngạo của cậu, cách cậu né tránh và tỏ ra chán ghét hắn, khiến hắn liên tưởng đến một con thiên nga trắng mà hắn từng thấy trong công viên. Thật kỳ lạ, Viên Chấn bỗng muốn bóp nhẹ cổ cậu, muốn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.

Nghĩ gì là làm nấy, hắn đưa tay ra định ôm lấy Từ Mạch Thanh. Nhưng cậu dường như đã cảnh giác từ trước, chưa đợi hắn chạm vào người mình, cậu nhanh chóng quay người, bước về phía hành lang phía sau, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Không thể ôm được mỹ nhân, Viên Chấn tiếc nuối “chậc” một tiếng. Nhưng ánh mắt hắn hướng về Từ Mạch Thanh giờ đây đã trở nên đầy ý vị, tràn ngập sự hứng thú.