"Hôn mê hai ngày rồi sao?"
Trong Thiền Quyên các, Tống di nương đang định thưởng thức hộp kem do nhà mẹ đẻ gửi đến.
Mấy ngày nay trời lại nóng bức, khiến lòng người bứt rứt.
Kem này rất quý giá, là do mẫu thân của nàng ta sai người dùng đá ướp lạnh gửi đến, nhưng cũng không có tin tức nào mà Chu bà tử bẩm báo khiến nàng ta vui sướиɠ bằng tin này.
Chu bà tử nói: "Theo lời phu nhân dặn, ta không ngủ không nghỉ sai người canh chừng bên ngoài, đúng là hai ngày liền không ra ngoài, ta không yên tâm, còn đích thân đến xem, thấy nha đầu A Hương bưng nước ra, mắt đỏ hoe."
"Tốt lắm, con quỷ bệnh này cuối cùng cũng sắp chết rồi!"
Tống di nương tâm thần sảng khoái, ăn hết một bát kem, cái nóng bức cũng tiêu tan hết.
"Vậy, ngươi đợi thêm một ngày nữa, rồi đến thành đông mời Trương Trúc Trương đại phu đến đây."
Trương đại phu, đó chính là vị đại phu nổi tiếng nhất nhì trong huyện này, trước đây đã từng đến khám cho Tô lão phu nhân vài lần.
Chu bà tử ngẩn người: "Phu nhân định khám bệnh cho người bên đó sao?"
Sao vậy, phu nhân nhà mình hôm nay phát thiện tâm rồi sao?
Tống di nương cười: "Đâu có, người nhà mẹ đẻ nàng ta đông, chúng ta không vào được, đại phu thì có thể vào xem, Tôn đại phu lại từng chăm sóc lão phu nhân, tốt nhất là để ông ta thấy Tô Già Nguyệt chết, sau đó ta sẽ lo liệu hậu sự cho nàng ta, cũng coi như danh chính ngôn thuận."
Chu bà tử liên tục vâng dạ, rồi tiến lên cầm lấy chiếc quạt mà nha hoàn đang phe phẩy cho chủ nhân của mình.
"Trước đây ta nghe ma ma nói nha đầu A Hương ăn mặc rất đẹp, còn tưởng bà ta ói quá, hôm nay nhìn thấy, quả thật không tầm thường, đồ tốt như vậy mà để cho con nha đầu đó mặc thật là lãng phí."
Bà ta biết Tôn ma ma cũng để mắt đến bộ y phục này, nói khoác như thể nó là của mình rồi, phu nhân còn chưa lên tiếng, cuối cùng rơi vào tay ai còn chưa biết được.
Tống di nương nghe ra ý tứ trong lời nói của bà ta, chính là muốn lấy, lại nghĩ đến công lao theo dõi của Chu bà tử, liền nói:
"Chỉ là một bộ y phục thôi, xem ngươi quý báu chưa kìa, đợi người bên đó chết rồi, bán con nha đầu đó đi, đồ đạc của nó đều cho ngươi hết."
Đồ nha hoàn mặc qua, nàng ta cũng không thèm giữ lại cho mình, nếu Chu bà tử muốn thì cho bà ta, cũng để bà ta tiếp tục ra sức cho mình.
"Vâng! Cảm ơn phu nhân!"
Chu bà tử mặt mày hớn hở, đáp lớn một tiếng, phe phẩy quạt mạnh hơn.
Khóe mắt Tống di nương cong lên vui vẻ, ung dung để Chu bà tử hầu hạ.
Nàng ta biết nha hoàn ăn mặc đẹp như vậy, chủ nhân nhất định được đồ tốt hơn, mà những thứ đó, đều là của nàng ta, một chút cũng sẽ không để Tô Già Nguyệt mang theo xuống mồ.
-
"A!"
Cùng với một tiếng hét kinh hãi, Tô Già Nguyệt vọt ra khỏi mặt nước.
Những giọt nước ướt đẫm không ngừng trượt xuống từ gò má nàng, khuôn mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng, sờ soạng khắp người, chỉ thấy y phục ướt sũng, con rắn kỳ lạ quấn quanh người nàng khi nàng bất tỉnh đã biến mất.
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Tô Già Nguyệt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng hiện tại nàng dường như vẫn chưa trở về thực tại.
Xung quanh vẫn là vùng nước tối tăm mênh mông, mờ mịt một mảnh, không nhìn thấy bến bờ.
Chỉ là lúc này nàng lại như đột nhiên học được bơi lội, vậy mà có thể nổi lên chìm xuống trong nước mà không chìm.
Mái tóc dài của nàng bị nước thấm ướt, như thác nước đen xõa xuống, buông xuống mặt nước trước ngực, trôi nổi như rong biển.
Một lúc sau, những đốm sáng màu xanh lơ lửng từ dưới nước, trôi về một hướng.
Tô Già Nguyệt nhìn đến ngây người, không khỏi bị cuốn hút, theo chuỗi ánh sáng xanh này, nổi trên mặt nước mà đi.
Bơi không biết bao lâu, nàng chạm phải vách đá cứng rắn.
Hình như được làm bằng ngọc, sờ vào trơn nhẵn mềm mại.
Nàng bám vào vách ngọc leo lên, cuối cùng cũng ra khỏi dòng nước lạnh, cả người nằm sấp trên mặt đất, run rẩy, thở hổn hển.
Đúng lúc này, bốn phía bùng lên ánh lửa.
Tô Già Nguyệt vừa định thần lại bị dọa cho giật mình.
Chỉ thấy bốn phía trên cao được thắp sáng vô số ngọn nến đỏ, ánh nến lung linh, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng đỏ.
Những ngọn nến đỏ rực được thắp trên từng chiếc đèn đồng Thanh Điểu chín cành.
Vô số Thanh Điểu như tắm trong lửa thánh, dang cánh bay lượn.
Tô Già Nguyệt không những không yên tâm, ngược lại càng sợ hãi hơn.
Những chiếc đèn đồng kia đã không còn là vật thường thấy, mà nàng mượn ánh nến nhìn xuống, hai bên trái phải đều bày một hàng binh khí bằng đồng cao lớn sắc bén, kiếm kích thuẫn việt, vây quanh chín chiếc đỉnh đồng khổng lồ, nặng nề uy nghiêm, như nghi trượng trải dài hai bên.
Khi Tô Già Nguyệt nhìn chằm chằm vào những vật này, dường như có âm thanh binh đao giao tranh truyền vào tai nàng.
Sát khí dày đặc ập đến, khiến nàng kinh hãi run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Đó là một con đường rộng lớn bằng phẳng, được lát bằng ngọc đen, thẳng tắp dẫn vào trong điện, nhưng không nhìn rõ có thứ gì.
Không biết tại sao, Tô Già Nguyệt như bị thu hút, bò dậy từ mặt đất, đi về phía đó.
Đôi chân ngọc ướt đẫm giẫm lên con đường đá đen, trên phiến đá ngọc được chạm khắc các loại hoa văn, minh văn kỳ quái.
Những đường vân phức tạp lần lượt lướt qua lòng bàn chân nàng.
Mỗi khi đi qua, Tô Già Nguyệt như đang tiến gần đến một loại sức mạnh đáng sợ kỳ dị.
Cảm giác kỳ lạ từng đợt như dâng lên từ lòng bàn chân, tràn vào tim nàng.
Giống như run rẩy,
Lại giống như cảm ứng tiềm ẩn sâu trong cơ thể...