Tạ Lâm khàn giọng gọi, đầu óc mơ màng, thần trí không rõ mà nghĩ…
Thân thể cậu sao lại yếu ớt như vậy… Chỉ cần hóng gió một chút liền sẽ sinh bệnh…
Đừng nói chồng mỗi ngày đi sớm về khuya không có thời gian, cho dù có thời gian, cũng không thể làm loại chuyện đó với cậu.
Chính mình loại thân thể khô quắt ốm yếu này, nhất định anh ấy rất nhàm chán…
Có lẽ do bị bệnh khiến thần kinh càng thêm mẫn cảm, Tạ Lâm chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng lập tức dâng trào, nước mắt không khống chế được mà tràn mi.
"Làm sao vậy?!" Diêm Tông La thấy thế, lập tức luống cuống, nôn nóng nói: "Em có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi… tôi đi gọi bác sĩ ngay đây!"
Diêm Tông La xoay người định chạy đi, nhưng góc áo lại bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn túm chặt.
Lực đạo không lớn, nhưng lại khiến người đàn ông cao lớn vạm vỡ này lập tức dừng bước.
Diêm Tông La quay đầu, một bóng hình lại nhanh chóng áp sát.
Giây tiếp theo, hai cánh môi mềm mại ấm áp liền dán lên môi anh.
Đôi mắt Diêm Tông La nháy mắt trừng lớn, toàn thân cơ bắp chợt căng cứng, cứng đờ như một tấm sắt, đứng yên tại chỗ.
"Không cần bác sĩ… Em chỉ cần anh… Đừng bỏ rơi em…"
Tạ Lâm nghẹn ngào, nói ra những lời mà khi tỉnh táo cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ thốt ra, vừa không hề có kết cấu mà hôn môi chồng.
Chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng do sốt cao liếʍ láp môi chồng, làm Diêm Tông La liên tưởng đến hình ảnh mèo con uống nước.
Sửng sốt mấy giây sau, Diêm Tông La mới hồi phục tinh thần.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng áp xuống cơn khô nóng đang lan tỏa trong cơ thể, dùng mười hai phần lý trí để kiềm chế bản thân, nâng lên đôi tay như gọng kìm, giữ lấy hai vai Tạ Lâm, ấn cậu trở lại giường bệnh.
"Hu hu… Tại sao… Anh không thích em sao…?"
Tạ Lâm khóc nức nở nói, giãy giụa như mèo con, nhưng không thể lay chuyển được gã đàn ông kia dù chỉ một chút.
"Em đang bệnh, chờ hết bệnh rồi nói."
Diêm Tông La khàn giọng nói, phất tay thi triển một pháp thuật thôi miên.
"Ưm…"
Tạ Lâm không chống đỡ được cơn buồn ngủ, giãy giụa dần yếu đi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say, khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Thấy Tạ Lâm đã an tĩnh lại, Diêm Tông La mới thở phào nhẹ nhõm.
… Mẹ kiếp, ai mà chịu nổi cơ chứ?
Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt thanh niên, cúi người, đặt lên trán cậu một nụ hôn đầy kiềm chế và thâm tình.
Tiếp theo, anh tạo ra một kết giới bảo vệ xung quanh thanh niên, rồi với vẻ mặt vô cảm bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, dùng thiết bị đầu cuối kết nối với danh bạ, gọi đến một dãy số.