Nàng ấy chưa từng nghe Bạch Miểu đề cập đến việc này.
“Gì cơ? Ngươi thật sự là đồ đệ của Kiếm Tôn?”
“Thật hâm mộ, sao lại được Kiếm Tôn để mắt đến…”
“Lạ thật, Kiếm Tôn sao lại nhận nàng làm đồ đệ? Không lẽ nàng có thiên phú đặc biệt, người thường không nhìn ra, chỉ có Kiếm Tôn mới nhận thấy?”
“Thiên phú cỡ nào cũng không thể hơn Liễu Thiều được chứ? Mà Liễu Thiều cũng chỉ được Chưởng môn nhìn trúng thôi…”
“Ý ngươi là sao? Không lẽ được Chưởng môn chọn thì không là gì à?”
“Chưởng môn đương nhiên cũng rất tốt, nhưng so với Kiếm Tôn thì…”
Ban đầu những đệ tử này còn giữ chút hy vọng, nghĩ rằng đây chỉ là tin đồn nhảm. Giờ nghe Bạch Miểu thừa nhận, họ lập tức ngớ người, tâm trạng phức tạp, lời nói mất bình tĩnh, nói một hồi thành cãi nhau.
Bạch Miểu thấy họ cãi nhau sôi nổi, liền kéo Đường Chân Chân đổi chỗ. Vừa ngồi xuống, một cành liễu xanh mướt bất ngờ lắc lư trước mặt nàng.
Bạch Miểu ngẩng đầu, thấy Liễu Thiều không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, miệng ngậm cành liễu mảnh, đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Không thể nào, cái vị kỳ quái đó thật sự là Kiếm Tôn sao?”
Có vẻ như hắn vẫn nhớ chuyện trước đây Thẩm Nguy Tuyế bảo Bạch Miểu phải ăn uống đầy đủ.
Đường Chân Chân thấy Liễu Thiều ở đây, tự giác ngồi sang bàn bên cạnh, cười hớn hở nói: “Các ngươi cứ nói chuyện đi.”
Bạch Miểu: “…”
Nàng nhìn Liễu Thiều với vẻ bất lực: “Ngươi lại nghe ai nói vậy?”
“Mọi người đều đang đồn mà.” Liễu Thiều nhún vai: “Còn ai nói đầu tiên thì ta chịu …”
Bạch Miểu không nhịn được xoa xoa trán.
Người biết chuyện này chỉ có Chu Thận và vị sư huynh cùng hắn ta lên Tuyết Sơn, chắc chắn họ đã về kể cho đồng môn, rồi từ một đồn mười, mười đồn trăm, nên mới có tình huống như bây giờ.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Liễu Thiều thấy nàng ngẩn ra, đưa tay vẫy vẫy trước mặt: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, cái người kỳ quái đó thật sự là Kiếm Tôn sao?”
Bạch Miểu gật đầu: “Thực ra cũng không kỳ quái lắm…”
Liễu Thiều nhướng mày: “Đúng, không kỳ quái, chỉ có chút vô trách nhiệm thôi.”
Bạch Miểu: “…”
Dám nói Kiếm Tôn vô trách nhiệm, gan hắn cũng lớn lắm.
Nhớ lại sự chăm sóc và dung túng mà Thẩm Nguy Tuyết dành cho nàng trong thời gian qua, Bạch Miểu cảm thấy cần phải làm rõ một chút.
“Người không phải không trách nhiệm.” Nàng từ từ lựa chọn từ ngữ: “Chỉ là… cách dạy dỗ đồ đệ hơi khác người mà thôi.”
Liễu Thiều cắn cành liễu, ậm ừ: “Ừm, khác chỗ nào?”