Ta Bái Nhầm Sư Tôn, Sai Lại Càng Thơm

Chương 43: Trời nắng lên rồi

"Chiêm chϊếp!" Thanh Loan đối diện với ánh mắt của nàng, kêu lên hai tiếng đắc ý rồi nghênh ngang bay đi mất.

"Con chim thối, quay lại đây cho ta!"

Bạch Miểu tức giận đuổi theo, Thẩm Nguy Tuyết mỉm cười nhìn họ, một mình dạo bước trong mưa, ánh mắt dần trở nên bình thản và dịu dàng.

Đương nhiên người bắt kịp chim là chuyện không thể nào.

Nhưng Bạch Miểu có cách. Nàng đuổi đến rừng rậm, thành thạo niệm quyết, đột nhiên dây leo điên cuồng mọc lên, khiến Thanh Loan không kịp phản ứng, lập tức bị quấn lấy kéo xuống.

"Hừ, lần này ta bắt được rồi." Bạch Miểu cười gằn tiến lại gần, Thanh Loan điên cuồng vùng vẫy, tiếng kêu thảm thiết.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa." Bạch Miểu nắm chặt mỏ chim: "Từ nay không được mổ ta, cũng không được cướp đồ của ta nữa, nghe rõ chưa?"

Lần trước chính vì con chim này cướp mất túi hoa cải của nàng, khiến nàng mất đi một quyển thoại bản đồng nhân, mối thù này nàng vẫn ghi nhớ.

Thanh Loan bị nàng nắm chặt miệng, không thể phát ra âm thanh, đành gật đầu lia lịa, đôi mắt đỏ tròn xoe trông vô cùng chân thành.

Bạch Miểu: "Tốt, giờ theo ta đi treo búp bê cầu nắng, phối hợp một chút, đừng có làm loạn."

Thanh Loan gật đầu như gà mổ thóc, Bạch Miểu lúc này mới buông tha cho nó.

Khi Thẩm Nguy Tuyết trở về lầu trúc, Bạch Miểu đang cưỡi Thanh Loan treo búp bê cầu nắng lên mái hiên.

Hai tên ngốc suốt ngày chí choé giờ lại phối hợp vô cùng ăn ý, một kẻ tìm vị trí, một kẻ phụ trách treo lên, trông vô cùng hòa hợp.

Thẩm Nguy Tuyết lặng yên đứng nhìn, không nói gì. Cho đến khi Bạch Miểu treo xong búp bê cầu nắng, quay đầu lại mới phát hiện sư tôn đã đứng phía sau từ bao giờ.

Bạch Miểu từ trên lưng Thanh Loan thò đầu xuống, nghiêm túc hỏi: "Sư tôn, treo ở đây được chứ?"

Thẩm Nguy Tuyết lấy lại tinh thần: "…Ừm."

Không nói được, cũng không nói không được, chỉ là một tiếng "Ừm"...

Bạch Miểu suy nghĩ một chút, coi như đã được ngầm chấp thuận.

Nàng vỗ vỗ cổ Thanh Loan, Thanh Loan hiểu ý, chậm rãi hạ cánh.

Bạch Miểu nhảy xuống khỏi lưng Thanh Loan, đứng cạnh Thẩm Nguy Tuyết.

"Búp bê cầu nắng đã cầu nguyện rồi." Nàng cười: "Sư tôn yên tâm, chắc sẽ nhanh chóng nắng lên thôi."

Thẩm Nguy Tuyết cùng nàng nhìn chăm chú vào búp bê trắng dưới mái hiên, bầu trời u ám, ánh sáng làm cho đồng tử của y càng trở nên sâu thẳm hơn.

"…Hy vọng là vậy."

Có lẽ búp bê cầu nắng của Bạch Miểu đã phát huy tác dụng, hôm sau trời nắng lên.

Suốt mấy ngày mưa dầm liên tiếp, Bạch Miểu và Đường Chân Chân cảm thấy như trên người mình sắp mọc nấm luôn rồi.