Lưu Đày? Diệt Quốc? Nàng Dọn Không Quốc Khố Mang Nhãi Con Tạo Phản

Chương 20: Gặp thú dữ giữa núi rừng hoang vu

Tương Anh không hề do dự, trực tiếp xé quần áo của hắn bằng tay không.

Tương Nguyên Tiêu cuống lên: "Người làm gì vậy?"

Tương Anh không dừng tay, giọng điệu thản nhiên: "Nếu không muốn quần áo dính vào thịt, thì phải xé nó ra."

Tương Nguyên Tiêu ngẩn người, sau đó không do dự, leo lên ván gỗ, bắt đầu xé quần áo.

Tương Anh thấy tiểu gia hoả càng xé càng nhiều, vội vàng ngăn lại.

“Để chừa chút thể diện cho cữu cữu con đi! Không cần xé phần quần che từ xương hông đến mông, xé lộ đầu gối là được.”

Tiểu gia hoả này, suýt nữa làm Tương Ly trần như nhộng!

Tương Nguyên Tiêu nghiêm mặt: “Ồ!”

Tương Anh cúi xuống, dùng khăn nhanh chóng lau rửa cơ thể Tương Ly, làm sạch máu và bụi bẩn trên người hắn.

Không lâu sau, có một đôi tay khác cũng tham gia cùng nàng.

Người đó dùng khăn sạch nhúng nước, lau cánh tay của Tương Ly.

Tương Anh ngẩng đầu nhìn, hóa ra là nữ nhi nhà họ Lâm Khâm Thiên Giám, hình như là nhị tiểu thư.

Người kia không nói gì, Tương Anh cũng không mở lời.

Hai người phân công hợp tác một cách ăn ý, nhị tiểu thư họ Lâm lau phần thân trên, Tương Anh tập trung vào phần dưới đầu gối, còn Đào Tuyết thì liên tục đổ nước suối vào miệng Tương Ly.

Một lát sau, có vài quý tộc bị lưu đày lần lượt cởϊ áσ choàng ngoài, mang đến.

“Trường công chúa, dùng áo của chúng ta lót dưới Thái tử đi, như vậy trên đường xóc nảy sẽ dễ chịu một chút.”

Tương Anh nhìn họ: “Được.”

Tương Ly không bỏ rơi con dân trong cơn quốc nạn, thực sự đã giành được lòng dân.

Trước khi lên đường, nhân lúc không ai chú ý, Tương Anh lấy kim sang dược ra, đổ lên các vết thương của Tương Ly.

Những loại dược tốt nhất trong cung được dùng cho hắn.

Chỉ cần trời không mưa, hy vọng hắn có thể cầm cự qua được.

Nhưng Tương Anh vẫn quá lạc quan.

Vào buổi chiều, trời bắt đầu đổ mưa.

Đoàn lưu đày gian nan hành quân suốt một buổi chiều, vốn định trước khi trời tối sẽ tới được trạm dừng chân tiếp theo.

Nhưng ai ngờ, giữa đường trời trở nên âm u, mưa phùn lất phất rơi, khiến đoàn người không thể tiếp tục tiến bước.

Dù cố gắng đi nhanh thế nào, bọn họ cũng không thể đến kịp trạm dừng tiếp theo, mà trời thì do mưa nên càng lúc càng tối đen.

Viên giám quân đi đầu bèn hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người tự tìm chỗ trong rừng để dựng trại qua đêm.

Xui xẻo nhất phải kể đến nhóm của Tương Anh, những người bị lưu đày ở cuối đoàn. Vì đi sau cùng, họ chậm hơn so với những nhóm khác.

Lúc này, chỗ họ dừng chân là trên sườn núi, có thể nói là không chốn tránh mưa, gió lùa tạt mạnh.

Tương Anh đưa một chiếc áo khoác ngoài cho Đào Tuyết, bảo nàng ôm lấy bọn nhỏ để trú mưa.

Còn mình thì nhanh chóng dựng một lều che mưa tạm bợ trên tấm ván gỗ, không thể để Tương Ly bị mưa ướt.

Tương Ly bị thương nặng như vậy, nếu để nước mưa thấm vào, cộng thêm thời tiết nóng nực làm vết thương nhiễm trùng, thì sẽ rắc rối lớn!

Hiện giờ nàng không có kháng sinh trong tay.

Tương Anh đặc biệt nhớ nhung tòa dược lâu của mình.

Trước kia, cả một tầng đầy đủ nào là kháng sinh, huyết thanh, còn có một loạt các loại thuốc chống viêm và thuốc cảm khác.

Nàng tập trung tinh thần, tiến vào không gian để kiểm tra tình trạng nâng cấp.

Nhìn thấy cánh cửa trong suốt giữa tầng bốn và tầng năm vẫn khóa chặt.

Phía trên hiển thị rằng cần vật phẩm hiếm để mở khóa tầng năm.

Ba vật phẩm hiếm đó là: Ngôn, Thú, Lực.

Ba chữ này khiến Tương Anh mơ hồ không hiểu.

Trước đây khi nâng cấp không gian trong thời kỳ tận thế, mọi thứ đâu có phức tạp như vậy.

Bên tai bỗng vang lên tiếng chửi bới, là tên râu vàng tới.

Tương Anh thu lại suy nghĩ, nhìn sang bên trái.

Không biết tên râu vàng giẫm phải phân ở đâu, tay vịn vào thân cây, vừa chà đế giày vừa mắng:

“Chết tiệt, chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả!”

Nhìn thấy phân thú trên giày hắn, Tương Anh bỗng thấy căng thẳng trong lòng.

Nàng lập tức bước tới hỏi dồn: "Ngươi giẫm phải ở đâu?”

Từ xa, Tương Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tương Anh, không quên mỉa mai với Thất Công chúa bên cạnh: "Đại tỷ tỷ với đội úy có phải nảy sinh tình cảm rồi không? Sao tỷ ấy lại quan tâm hắn đến vậy.”

Thất Công chúa mím môi không nói, giả vờ như không nghe thấy.