Lưu Đày? Diệt Quốc? Nàng Dọn Không Quốc Khố Mang Nhãi Con Tạo Phản

Chương 8: Tích trữ! Ngay cả đất nước của địch cũng không tha

Nghe Tương Anh nói xong, Tương Nguyên Tiêu ngờ vực một lúc rồi mới lấy từ trong giày ra một túi hạt dưa vàng.

"Giỏi lắm tiểu tử, biết giấu hạt dưa vàng, dễ mang theo dễ giấu, thông minh thật đấy." Tương Anh vỗ nhẹ lên đầu hắn, nhưng liền bị Tương Nguyên Tiêu dùng tay nhỏ đẩy ra.

Đào Tuyết cũng mang ra số tài sản mà nàng đã thu nhặt được trong lúc chạy trốn để giao nộp.

Tương Anh liếc nhìn một cái, lập tức mặt không biến sắc.

Đôi vớ rồng mà Hoàng đế từng mang, vứt!

Đào Tuyết ấm ức: "Đó là vớ thêu bằng chỉ vàng, tiếc quá đi!"

Những chiếc nút áo bằng ngọc trai được gỡ ra từ y phục, vứt!

Đào Tuyết che miệng: "Đó là từ áo của Thục phi nương nương được sủng ái rơi ra đấy."

Một viên đá quý màu xanh lá to bằng ngón tay cái, suy nghĩ một chút.

Đào Tuyết vui mừng: "Công chúa điện hạ thật tinh mắt, đây là viên đá quý đáng lẽ được gắn lên bô khạc nhổ của Hoàng thượng... Ấy! Đừng vứt nó mà!"

Tương Anh liền ném nó thành một đường parabol vào không trung.

Nàng nắm lấy tay áo của Đào Tuyết, nghiêm túc căn dặn: "Đào Tuyết, công chúa ta đây chẳng có sở thích gì, chỉ thích tích trữ những thứ đắt giá và tốt thôi, sau này đừng mang mấy thứ rẻ tiền thế này nữa!"

Đào Tuyết im lặng gật đầu.

Tương Nguyên Tiêu định cười nhưng vừa chu môi lên đã thấy ánh mắt của Tương Anh nhìn qua, liền lập tức mím môi lại.

Tương Anh dẫn họ trốn khỏi hoàng cung, vừa mới vào Ngự hoa viên thì đã đυ.ng phải đội quân của địch đang cướp bóc, áp giải một nhóm cung phi và công chúa.

Dù cách khá xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của họ.

Tương Anh và mọi người đứng sau bụi cây trong vườn, may mắn không bị phát hiện.

Mặt Đào Tuyết tái nhợt: "Làm sao bây giờ, không thể đi về phía trước, phía sau chắc chắn cũng có quân đuổi theo!"

Tương Anh ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng bên cạnh, đang là mùa hè, lá xanh tươi tốt che kín ánh mặt trời.

Nàng không chút do dự, trước tiên đỡ Tương Nguyên Tiêu leo lên cây, lấy dây thừng buộc con thứ hai vào lưng Đào Tuyết, rồi cũng đẩy nàng lên theo.

Cuối cùng, nàng mới cõng tiểu nữ nhi trên lưng, nhanh chóng trèo lên thân cây, lợi dụng bóng cây để che giấu thân hình.

Quân địch áp giải nhanh chóng tiến đến gần cây đại thụ.

Bọn họ ai nấy đều treo bảo vật cướp bóc được từ hậu cung, trên mặt cười đầy khinh bỉ.

"Cứ ngỡ Tây Chu giàu có thế nào, vào cung mới thấy cũng chỉ có vậy, so với Nam Việt chúng ta còn kém xa!"

"Đều tại cẩu Hoàng đế Tây Chu mang bảo vật trốn trước, nếu không chúng ta còn có được nhiều thứ hơn, mấy mỹ nhân này cũng không thể động vào, mẹ nó chỉ biết khóc lóc."

Binh lính phàn nàn, quay đầu gầm lên: "Đừng khóc nữa! Khóc nữa sẽ cho các ngươi đi làm quân kỹ!"