“Sao không sấy khô tóc?”
Một bàn tay áp lêи đỉиɦ đầu cậu, đồng thời, giọng nói có chút trách móc của Chu Khởi vang lên.
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn chút hơi nước.
“Phải tiết kiệm điện chứ.” Đường Vũ An đáp một cách đầy chính nghĩa.
“Vậy thì đừng có gội đầu, dễ cảm lắm.” Chu Khởi nói rồi xoay người định đi tìm máy sấy tóc, nhưng lại bị Đường Vũ An kéo lại.
Cậu bé thao tác trên bảng danh sách một hồi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, máy sấy tóc của nhà Đường Vũ bỗng dưng xuất hiện trên kệ hàng trước mắt họ.
Chu Khởi hơi khựng lại. Dù đã thấy cảnh tượng thần kỳ này nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn không khỏi kinh ngạc. Tuy vậy, anh cũng nhanh chóng cầm lấy máy sấy, cắm điện rồi giúp Đường Vũ An sấy tóc.
Đường Vũ An ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để mặc anh giúp mình sấy tóc.
Dần dần, cậu xoay người lại, giơ tay ôm lấy Chu Khởi, vùi mặt vào l*иg ngực anh.
“Anh Tiểu Khởi, thật tốt khi có anh bên cạnh...”
Giữa tiếng gió vù vù của máy sấy, Chu Khởi nghe thấy giọng nói lí nhí của cậu.
Anh mím môi, lặng lẽ tiếp tục sấy khô mái tóc cho cậu.
Đến khi tắt máy sấy, anh mới phát hiện Đường Vũ An đã ngủ gục trong lòng mình từ lúc nào. Khóe mắt cậu vẫn còn vương giọt lệ long lanh, dưới ánh đèn bàn phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Là nhớ nhà sao...
Chu Khởi khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cậu, sau đó cúi người bế cậu lên, bước về phía căn phòng phía sau.
Từ sau khi lên lớp 9, Chu Khởi bắt đầu cao vọt lên, bây giờ đã chạm mốc 1m79. Trong khi đó, Đường Vũ An mới tròn 12 tuổi vào tháng trước, chỉ cao 1m62.
Hơn nữa, từ nhỏ Chu Khởi đã phụ bà ngoại thu gom phế liệu, nên dù là thể trạng hay thể lực đều vượt trội hơn Đường Vũ An, bế cậu nhẹ nhàng như không.
Đến khi ra tới cầu thang, Đường Vũ An tỉnh lại, cậu vùng vẫy đòi tự mình lên.
Tầng hai nhà họ không lớn, vừa lên là đến phòng ngủ, cũng không có giường, bình thường chỉ trải nệm ngủ trên sàn gỗ. Từ phòng ngủ mở cửa ra là một ban công rộng hơn một mét, đặt một chiếc máy giặt.
Đường Vũ An lấy chăn nệm từ tủ ra, trải xong liền kéo Chu Khởi nằm xuống cùng mình.
Màn đêm tĩnh lặng dần buông xuống.
Chu Khởi tưởng rằng Đường Vũ An đã ngủ, nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn, pha lẫn tiếng nức nở:
“Anh Tiểu Khởi, sau này... thật sự có thể về nhà sao?”