Thế Thân Đã Trở Lại

Chương 14

Tạ Hào lặng lẽ đứng trước huyền băng thật lâu, rồi đưa tay khẽ chạm vào mặt băng, như muốn giúp người trong băng sửa lại lọn tóc bên thái dương.

Ngay sau đó, hắn thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lấy dung nhan ấy không rời.

Lãnh Yên run giọng: “Nàng là…”

Tạ Hào vẫn không dời mắt khỏi người trong băng: “Đó là tiểu sư thúc của ngươi.”

Lãnh Yên lúc này mới nhớ có người từng kể, sư phụ nàng từng có một tiểu sư muội thanh mai trúc mã tuổi tác tương đương, cũng là hòn ngọc quý trên tay của Chưởng môn đời trước. Nhưng hai trăm năm trước, tông môn gặp đại họa, chưởng môn dùng thân tuẫn đạo, không lâu sau đó, vị tiểu sư thúc kia cũng bỏ mình.

Sư tôn chưa từng nhắc đến chuyện xưa, các bậc trưởng bối và đồng môn cũng né tránh khi nhắc đến biến cố ấy. Lãnh Yên lo làm người buồn lòng nên chưa từng dám hỏi.

“Lúc đó Tử Lan mới mười bảy tuổi…” Tạ Hào nhìn gương mặt an tĩnh trong băng, khẽ nói: “Bằng tuổi ngươi bây giờ.”

Một luồng lạnh buốt như móng vuốt sắc nhọn siết chặt lấy tim Lãnh Yên.

Nàng siết chặt miếng ngọc cá chép đỏ bên hông, vật mà mỗi đệ tử Trọng Huyền nhận được khi nhập môn. Nhưng chỉ riêng nàng là ngọc đỏ, vì Huyền Uyên Tiên Quân chỉ có mình nàng làm đồ đệ.

Mỗi khi sợ hãi bất an, nàng sẽ vô thức siết chặt lấy miếng ngọc ấy.

Tạ Hào quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: “Hồn phách nàng thương tổn quá nặng, không thể chịu nổi linh lực của Đài chuyển sinh, cũng không thể vào luân hồi. Chỉ có thể mượn thân thể phù hợp để hoàn hồn.”

Giọng hắn vẫn dịu dàng trầm ấm, như những lúc giảng đạo lý giữa thư phòng, thong thả kể cho nàng nghe từng điều sâu xa huyền diệu.

Lãnh Yên cảm giác móng vuốt kia đã cắm sâu vào máu thịt.

Tạ Hào nói tiếp: “Thần hồn nàng quá yếu, dù ngươi là phàm nhân, kinh mạch vẫn quá mạnh so với nàng. Cho nên bao năm nay ta luôn dùng thuốc giúp ngươi điều dưỡng.”

Thì ra bao nhiêu năm uống thuốc, chẳng phải để chữa bệnh, mà là để khiến nàng yếu hơn, yếu đến mức vừa vặn trở thành thân xác thích hợp.

Trái tim nàng như bị xé toạc, trống rỗng, gió lạnh ào ào lùa vào khoảng trống ấy. Nàng ngước nhìn vào đôi mắt quen thuộc mà giờ đây lại thấy xa lạ, cố tìm lấy một tia thương xót.

Thế nhưng trong mắt nàng chỉ còn sương mù. Gương mặt hắn, mười năm bên nhau, tất cả đều mờ nhạt như chìm vào khói sương.

“Ngươi còn điều gì chưa hiểu?” Tạ Hào vẫn như xưa, phong độ nhẹ nhàng: “Cứ hỏi đi.”

Lãnh Yên mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng, cổ họng khô rát như lòng sông cạn khô, từng chữ mắc lại nơi cuống họng như đá sỏi cứa rát từng tấc thịt.

Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói nên lời: “Tiểu sư huynh… còn sống không?”

Tạ Hào đáp: “Hồn phách vẫn còn, sư phụ hắn sẽ đưa hắn đến Đài chuyển sinh.”

Một khi vào Đài chuyển sinh, mọi ký ức kiếp này đều hóa thành hư không. Dẫu có thể sống lại, kiếp này cũng sẽ quên sạch.

Lãnh Yên hiểu, tiểu sư huynh đã nhìn thấy bí mật của sư tôn, không thể toàn thân thoát lui. Hắn có thể giữ lại hồn phách để chuyển sinh đã là phúc phận lớn. Nhưng nước mắt nàng vẫn trào ra không ngăn được. Là nàng hại tiểu sư huynh, nếu lúc chữa thương nàng lảng tránh được, hắn sẽ không chết.