Thế Thân Đã Trở Lại

Chương 8

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại từ trắng chuyển sang đỏ, có vẻ muốn biện bạch gì đó, Cơ Ngọc Kinh vội nói: “Thôi, ngươi tự biết thân biết phận là tốt rồi.”

Ngừng một lúc, hắn nói tiếp: “Ngươi sống hay chết không liên quan gì đến ta, ta chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của tiên quân mà thôi.”

Hắn vừa nói vừa nhanh chóng bước ra ngoài, đến cửa thì quay đầu lại, thấy thiếu nữ cắn chặt môi, trong mắt như ẩn hiện nước, hắn vội quay lại, cứng ngắc buông một câu: “Ta đi đây”, rồi như bỏ chạy ra ngoài.



Không biết là vì vết thương đau hay vì lời nói của tiểu sư huynh, đêm đó Lãnh Yên ngủ không yên giấc. Mỗi khi nhắm mắt, nàng lại thấy những giấc mộng hỗn loạn: khi thì mơ thấy thời thơ ấu dưới hạ giới, khi thì mơ thấy sư phụ ôm nàng vào lòng như khi nàng còn bé, rồi lại mơ thấy sư phụ mắng nàng đầy tư tưởng bẩn thỉu, không xứng làm đồ đệ của người, muốn đuổi nàng xuống núi.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ hồ nghe thấy bên tai có người gọi tên mình. Nàng nhíu mày, lơ mơ phân biệt thật lâu, mới nhận ra đó là giọng của Cơ Ngọc Kinh.

Nàng mở mắt: “Tiểu sư huynh?”

Chưa kịp dứt lời, một bàn tay khô ráo, ấm áp đã bịt miệng nàng lại. Cơ Ngọc Kinh run giọng thì thầm bên tai: “Suỵt, đừng lên tiếng, đừng hỏi gì cả, muốn sống thì đi theo ta.”

Lãnh Yên ngẩn ngơ một lát, cho đến khi vết thương ở vai trái đau nhói, nàng mới chắc chắn mình không phải đang mơ.

Nhưng việc Cơ Ngọc Kinh đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ của nàng, lại còn nói những lời không đầu không đuôi, thật sự rất khác thường.

Nàng mượn ánh trăng chiếu qua cửa sổ lưu ly mà cẩn thận nhìn tiểu sư huynh. Chỉ thấy sắc mặt của hắn hốt hoảng, trên trán đẫm mồ hôi, hoàn toàn khác hẳn với thường ngày.

Lòng Lãnh Yên chợt dấy lên một dự cảm không lành. Chẳng lẽ tiểu sư huynh trong lúc luyện công đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ma tà xâm nhập vào cơ thể? Dù chuyện này hiếm thấy, nhưng trong môn phái không phải chưa từng có tiền lệ.

Cơ Ngọc Kinh dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, liền nhướng mày, khó chịu nói: “Ta không bị đoạt xá, nhưng nếu ngươi không đi theo ta, thì sợ là sắp rồi.”

Giọng điệu và thần thái này đúng là của tiểu sư huynh không sai.

Nhưng những lời của hắn càng khiến Lãnh Yên thêm phần hoang mang. Đoạt xá? Nàng đang yên ổn trong môn phái, có sư tôn và bao nhiêu trưởng bối thương yêu, ai có thể đến đoạt xá nàng?

Cơ Ngọc Kinh biết rõ trong lòng nàng, sư tôn Tạ Hào có vị trí quan trọng hơn mình rất nhiều, nếu không giải thích rõ ràng thì chắc chắn nàng sẽ không theo hắn đi. Hắn đành hạ giọng nói: “Ta đã kiểm tra khắp y lư nhưng không phát hiện gì, sau đó nhờ gia đồng ở nhà tra trong dược điển, mới thấy trong một chú thích nhỏ rằng... tóm lại, huyết bồ đề là vật cực âm cực tà, chưa từng có ai dùng nó làm thuốc, chỉ có người dùng nó để thi triển thuật di hồn.”

Thuật di hồn là một loại tà thuật của những kẻ ngoại đạo. Lãnh Yên từ nhỏ đã tu hành đạo thuật chính tông, chưa từng nghe đến, chỉ nghe loáng thoáng đã cảm thấy mù mờ khó hiểu.

Cơ Ngọc Kinh bực dọc “chậc” một tiếng: “Chính là dùng để đoạt xá.”