Cố Thiếu Đình nhanh chóng tìm đến đại phu cho cậu, mặc dù trên đường đi Cố Thiếu Đình đã cẩn thận chăm sóc vết thương cho cậu, nhưng bác sĩ của Đồ Yêu Quán vừa nhìn thấy, vẫn lắc đầu liên tục, nói rằng yêu độc đã nhập vào xương rồi. Bác sĩ dặn dò Cố Thiếu Đình phải thay thuốc ba lần mỗi ngày, vết thương phải được làm sạch rất cẩn thận.
"Ừm." Cố Thiếu Đình cau mày gật đầu, còn bảo bác sĩ băng bó vết thương ở lòng bàn tay cho tôi trước, vết thương của tôi chỉ là xây xát ngoài da, không đáng ngại.
Bác sĩ kê rất nhiều đơn thuốc cho cậu, chia làm hai loại bôi ngoài và uống trong, nhìn chung có vẻ rất phiền phức, nhưng sau khi Cố Thiếu Đình nhận lấy đơn thuốc, không nói gì thêm, tiễn bác sĩ ra ngoài, rồi dẫn một cô gái trạc tuổi tôi lên.
Nói rằng sau này cô gái này sẽ cùng tôi chăm sóc cậu, tôi vội vàng cảm ơn anh ta.
Cố Thiếu Đình đưa lọ thuốc mỡ mà bác sĩ đưa cho tôi cho cô gái, rồi đi sắc thuốc cho cậu.
Cô gái thấy Cố Thiếu Đình đi rồi, mỉm cười với tôi nói: "Tiểu thư, tôi tên Ngân Hạnh, sau này sẽ hầu hạ tiểu thư và tiên sinh."
"Ngân Hạnh, đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi tên Lạc An Chi, gọi tôi là An Chi là được rồi." Tôi cười nói với cô gái.
"Vậy tôi gọi cô là Lạc tiểu thư vậy, dù sao cũng có trên có dưới, cô là người thân của Đình thiếu gia phải không?" Ngân Hạnh chớp đôi mắt trong veo nhìn tôi.
Tôi cười gượng gạo: "Không phải."
"Không phải? Vậy Đình thiếu gia sao lại...?" Ngân Hạnh có chút ngạc nhiên: "Đình thiếu gia sắp xếp cho cô ở trong phòng của ngài ấy sao? Những người làm chúng tôi không được phép vào nếu không có sự cho phép đâu, ngài ấy không thích người khác chạm vào đồ của mình, bây giờ ngài ấy để cô ở đó, tôi còn tưởng..."
"Vậy sao?" Nghe Ngân Hạnh nói vậy, trong lòng tôi càng thêm hoang mang, bởi vì tôi và Cố Thiếu Đình có thể nói là không có bất kỳ mối quan hệ nào, anh ta đối xử tốt với tôi như vậy, khiến tôi rất bất an.
"Chúng ta bôi thuốc cho tiên sinh trước đã." Ngân Hạnh nhìn cậu đang hôn mê bất tỉnh nói.
"Được." Tôi giúp cởϊ áσ của cậu ra, Ngân Hạnh bắt đầu dùng vải sạch lau vết thương và bôi thuốc cho cậu.
"Ôi, vết thương thật sâu." Ngân Hạnh vừa nói vừa mở lọ thuốc mỡ, mùi thuốc mỡ rất nồng, mùi vị thật sự rất khó chịu.
Hơn nữa, khi thuốc mỡ chạm vào vết thương của cậu, cậu đang hôn mê đau đến rêи ɾỉ, trên trán cũng toát ra mồ hôi rịn, vô cùng đau đớn.
Tôi và Ngân Hạnh cùng nhau trông nom cậu cả ngày, cho đến tận đêm khuya, cậu ngủ say, tôi và Ngân Hạnh mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Bước vào phòng của Cố Thiếu Đình, tôi rất cẩn thận, vì Ngân Hạnh đã nói Cố Thiếu Đình không thích người khác động vào đồ của mình, nhưng không thể không nói trong phòng của Cố Thiếu Đình có một mùi hương, đó là mùi hương hoa đào.
Tôi vừa ngáp vừa nằm xuống, một mùi nước biển đột nhiên xộc vào mũi, tôi giật mình định ngồi dậy, nhưng một bàn tay trắng bệch đã giữ tôi lại.
"Lạc An Chi, nàng giỏi lắm, dám ở trong phòng của người đàn ông khác." Y hất cằm lên, ánh mắt mang theo chút tức giận.
"Long Vương, đây là Đồ Yêu Quán, ngài...?" Tôi nhìn y, trong lòng nghĩ, đây là nơi có rất nhiều thợ săn yêu, sao y dám xuất hiện một cách trắng trợn như vậy.
"Đồ Yêu Quán? Nàng nghĩ bổn quân sẽ sợ những phàm phu tục tử này sao?" Y nói xong thì cụp mắt xuống, tôi nhận ra ánh mắt của y lại bắt đầu có gì đó không ổn.
"Ngài muốn làm gì?" Tôi căng thẳng co rúm người lại, nhưng không dám nhìn y.
Ps: Từ chương này Long vương sẽ là “y” cho phù hợp ngữ cảnh hơn. Vì LV cổ đại nên tạm thời vẫn xưng hô với Nữ 9 là “ta-nàng” nhé mn