Chiều tối, tại căn hộ số 4, tầng 6, tòa nhà số 3, tiểu khu Lục Hòa.
Người phụ nữ trung niên đứng chắn ngay cửa, mắt đỏ hoe, giận dữ quát: “Cao Hồng Đào, anh có còn là người nữa không? Đây là tiền đóng học thêm hè của con trai chúng ta, anh dám động vào, tôi lập tức ly hôn với anh!”
Người đàn ông trung niên bị gọi là Cao Hồng Đào cau có đáp: “Tránh ra cho tôi! Cứ động một chút là dọa ly hôn, cô có giỏi thì ly hôn đi. Cả ngày chỉ biết nói đến con trai, mà tôi cũng chẳng thấy cô dạy được nó ra hồn gì. Suốt ngày chỉ biết chơi bóng rổ, chơi game, học thì xếp cuối lớp, yêu đương thì không thiếu.”
“Mấy năm qua, cô đã tiêu không ít tiền học thêm cho nó, mà tôi cũng chẳng thấy thành tích của nó khá hơn được bao nhiêu.”
Người phụ nữ trung niên không chịu thua: “Thế nhưng ít nhất nó cũng hơn là đem tiền đi đánh mạt chược rồi thua sạch.”
Cao Hồng Đào phun một tiếng, giận dữ: “Phì! Đồ đàn bà chết tiệt, nói bậy bạ gì đấy? Thua cái gì mà thua? Lão đây ghét nhất cái từ đó. Dạo này chỉ là vận xui, tất cả đều do cô nguyền rủa tôi đấy! Đồ đàn bà xấu xa, tránh ra mau!”
Nói rồi, gã ta không kiên nhẫn đẩy bà ta ra: “Tôi bảo cô tránh ra, nghe chưa hả?”
Chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn, chỉ một lực đẩy, bà ta đã bị hất sang một bên. Cao Hồng Đào mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng khi vừa bước ra cửa, mắt cá chân trái của gã ta như vấp phải thứ gì đó, mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất mà không kịp phòng bị.
“Rầm!”
Cả người Cao Hồng Đào đập mạnh xuống nền, phát ra âm thanh lớn. Cú ngã khiến gã ta choáng váng, cảm giác tê dại từ mặt đến tứ chi.
Hàm dưới của gã ta cũng đập xuống nền, hai chiếc răng cửa to cắm mạnh vào môi dưới, khiến máu chảy lênh láng. Chỉ trong chốc lát, nền nhà đã nhuộm đầy máu tươi.
“Ái da…”
Gã ta nằm sấp trên đất, trông chẳng khác gì một con rùa lớn bị lật ngửa, cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng tứ chi lại chẳng nghe theo ý mình.
Theo bản năng, gã ta cất tiếng cầu cứu, giọng nói mơ hồ: “Con mẹ nó, Trương Quyên, cô mù rồi à? Không mau lại đây đỡ tôi dậy!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên trong nhà, nhìn cảnh tượng ngoài cửa, lạnh lùng cười khẩy: “Cái đồ khốn nạn như anh đến cả trời cũng không chịu nổi. Đáng đời anh!”
Nói xong, bà ta đóng sầm cửa lại, để mặc gã ta nằm đó.
-
Tám giờ tối, Hòa Diệp tỉnh dậy sau một giấc ngủ chiều, mơ màng xoa bụng vì cơn đói cồn cào rồi đứng dậy rửa mặt.
Giờ này là lúc lý tưởng để ra chợ đêm bày hàng, anh định ra ngoài ăn chút gì đó.
Cả con phố dài, ngoài anh ra, chẳng còn bóng dáng một người sống nào khác, thậm chí cũng chẳng thấy con vật nào. Chỉ còn vài ngọn đèn sợi đốt cũ kỹ tỏa ánh sáng vàng nhạt, lẻ loi chiếu sáng con hẻm nơi anh đang đi.
Lúc này trời rất lạnh, một cơn gió rét buốt lùa qua. Hòa Diệp giơ tay lên quơ nhẹ, vậy mà lại hất bay cơn gió lạnh vô hình ấy.
Anh kéo chặt áo khoác, thong thả bước ra khỏi con hẻm, vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên đường. Anh nhận ra chỉ trong chưa đầy nửa tháng, lại có thêm hai ba cửa hàng đóng cửa, treo bảng cho thuê.
Có lẽ vài năm nữa, trên con phố này sẽ chỉ còn lại cửa hàng đồ giấy của nhà anh.
Con hẻm cũ này tên là Hẻm Thương Hỉ, lấy theo cách chơi chữ đồng âm với “Tang Hỉ.” Cả con phố chỉ toàn những cửa hàng bán đồ tang lễ. Những năm gần đây, thành phố phát triển nhanh chóng, mở rộng về các khu vực xa trung tâm. Lò hỏa táng cũ buộc phải di dời ra vùng ngoại ô hẻo lánh hơn.
Ngành nghề của nhà anh vốn đặc thù, phụ thuộc vào lò hỏa táng, nên nhiều cửa hàng cũng lần lượt dọn đi. Chỉ còn lại một vài cửa hàng cũ, dựa vào chút tiếng tăm ngày xưa để cầm cự qua ngày.
Cửa hàng đồ giấy của gia đình anh không phải vì hoài niệm mà không dời đi, mà bởi họ bắt buộc phải canh giữ con phố này.