Làm cho các vị thần khác chua lòm.
Mọi người đều là thần làm công cần lao gian khổ, chỉ có Thu Thu bởi vì ăn cơm, thành thần trên thần.
Quả nhiên ứng với câu nói kia của xã hội hiện đại:
“Người làm việc chăm chỉ là linh hồn của cơm, cơm mới là người trên người”*.
*Thuật ngữ “công nhân” phổ biến trên Internet trong giới làm công Trung Quốc
Chịu những lời này dẫn dắt, thời điểm các vị thần trở lại địa bàn của từng người nỗ lực ăn cơm, Thu Thu một không cẩn thận, thật sự thành người!!
Sau khi Thu Thu trở lại rừng rậm, cư dân trong rừng rậm mở một đại hội chúc mừng “Đạt được Thiên Đạo khen thưởng” cho cô bé.
Trong đại hội, bách thú cống hiến đồ ăn, tộc chim bay đang khiêu vũ, mà Thu Thu ngồi ở chủ vị dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm bữa Mãn Hán toàn tịch kia, một đầu vọt tới bẹp bẹp bắt đầu ăn cơm.
Nhưng không nghĩ tới...
Một ngụm ăn quá nhiều, bị nghẹn họng.
Sau đó Thu Thu không có ý thức, một giấc ngủ dậy, cô bé đã từ vị thần khả khả ái ái chỉ có cái đầu biến thành bé con nhân loại.
Thu Thu khổ sở hít hít cái mũi.
Cô bé ở trong rừng rậm ở đã lâu, động vật ở nơi đó đối với cô bé rất tốt, có đồ ăn ngon uống tốt đều bưng lên cho cô bé trước, lúc cô bé ngủ chúng nó đều thả nhẹ móng vuốt đi đường, chú voi uy vũ hùng tráng dứt khoát không đi đường, đứng cứng còng tại chỗ, sợ bước chân quá nặng sẽ làm ồn đến cô bé ngủ.
Tuy rằng không cha không mẹ, nhưng cô bé là rừng rậm chi chủ được tất cả động vật yêu thích.
Thu Thu không muốn làm nhân loại, cô bé muốn trở lại rừng rậm.
Giang Hàn Thanh trầm mặc thu hồi cánh tay còn treo ở giữa không trung, mày nhíu chặt, trong mắt là nỗi u sầu không hòa tan được.
Đây là đang sợ ông ấy sao? Cho nên ông ấy duỗi tay ra ngăn lại, con gái nhà mình lập tức trở nên phiền muộn lại nhút nhát.
Trong lòng Giang Hàn Thanh vừa ảo não lại tự trách, ông ấy có tư cách gì mà làm một người ba ba...
Đi tới vài bước ngồi xổm trước mặt Thu Thu, thanh âm Giang Hàn Thanh thực nhẹ:
“Có phải Thu Thu muốn ăn bánh kem hay không?”
Thu Thu mặc một thân áo lông dệt châm màu hồng nhạt, bên ngoài bao bọc một tầng áo khoác lông nhung mềm mại tuyết trắng, hai má mềm mại, lông mi tinh mịn một trên một dưới phe phẩy, đôi mắt ngập nước mang theo chút tính trẻ con thanh triệt trong suốt.
Thu Thu nghe được thanh âm, nghiêm túc nhìn Giang Hàn Thanh vài lần, lại cúi đầu xuống khảy cánh tay nhỏ toàn thịt của chính mình, hơn nửa ngày mới mềm mềm mại mại hỏi:
“Cái gì là bánh kem?”
Thanh âm ngoan ngoãn mềm mại, nhưng lại mang theo chút giọng mũi.
“Bánh kem chính là đồ vật có hương thơm ngọt ngào trên bàn.”
Đồ tham ăn thường là người dễ bị dỗ dành nhất, một bữa cơm là có thể nhanh chóng giải quyết ưu sầu của bọn họ.
Đạo lý này dùng ở trên người Thu Thu lại không thể nào thích hợp hơn.