Giữa đám ngựa hỗn loạn, mỹ nhân bị vây khốn vô cùng gian nan.
Khương Tuần trông thảm hại và yếu đuối, mấy lần ngã sõng soài trên đất, vụn cỏ và hạt tuyết văng cả lên vạt áo nàng. Lần cuối cùng, sau khi trâm cài lỏng ra, mái tóc đen nhánh óng ả của nàng bung xõa, từng lọn tóc mai lướt qua khóe môi.
Khương Tuần mấy lần nhìn về phía Giang Lộ.
Hắn sạch sẽ trầm tĩnh, ngồi trên lưng ngựa, sáng ngời như trăng tròn. Cách một khoảng, nàng không nhìn ra được cảm xúc của hắn có dao động hay không, nhưng nàng biết, hắn không hề có lấy một chút ý muốn xuống ngựa.
Hắn thấy nàng chật vật như vậy, nhưng không hề có ý định cứu giúp.
... Chuyện gì thế này?
Tiểu thế tử từng vô cùng lương thiện, từ khi nào lại trở nên sắt đá như vậy?
“Vυ't--”
Mũi tên lao về phía Khương Tuần, kèm theo tiếng gào thét khàn đặc rõ ràng vì điên cuồng của Khổng Ích: "Khương Tuần, không trả lại đồ thì cô chết đi ——"
Thứ gì?
Khương Tuần thầm nghĩ: Đến đi vội vã, nàng đã lấy đi một số thư tín. Khổng Ích truy sát từng bước, dường như nàng đã chạm đến giới hạn của hắn ta. Những lá thư mà Thái tử điện hạ muốn nàng lấy về, chắc không đến mức khiến Khổng Ích phát điên chứ?
Lẽ nào, trong những lá thư nàng chưa xem kia, lại ẩn chứa bí mật không thể để người khác biết của Khổng gia sao?
Bí mật gì nhỉ?
Khương Tuần chỉ có thể vội vàng nghĩ như vậy, nàng ngã sõng soài xuống đất, gắng gượng tránh được một mũi tên. Đối mặt với ánh lửa và tên nhọn, ánh kiếm lạnh lẽo từ bốn phía, đối mặt với đôi mắt trợn tròn đỏ ngầu của Khổng Ích... Lòng bàn tay Khương Tuần không ngừng rịn mồ hôi lạnh, trong lòng lúc nóng lúc lạnh.
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không có cách nào đối phó với Khổng Ích đã liều mạng.
Người duy nhất có thể giúp nàng, lại đang đứng khoanh tay thờ ơ ở rìa rừng.
Nàng liếc nhìn hắn, hắn cũng cúi xuống nhìn nàng.
Ánh lửa vàng óng chiếu rọi đôi mắt màu sáng của lang quân, ánh sáng lưu chuyển tựa hồ rượu hổ phách, vô cùng quyến rũ lòng người.
... Làm thế nào để một lang quân vừa bị nàng tính kế, phải mặc đồ nữ dụ địch giúp nàng, lại ra tay cứu nàng lần nữa đây?
Vấn đề này, không làm khó được Khương Tuần.
Ngón tay Khương Tuần từ từ co lại, siết chặt lòng bàn tay.
Nàng nén giữ cảm xúc, một lúc lâu sau, một lớp sương mờ dần dần lan tỏa trong con ngươi đen láy. Nàng chậm rãi ngẩng mặt lên, đôi mắt ẩm ướt như mưa, khiến những tên tử sĩ muốn tiếp tục xuống tay độc ác cũng phải cảm thấy bối rối.
Mà ánh mắt của Khương Tuần xuyên qua bọn họ, nhìn thẳng về phía người đứng xem phía sau rừng sâu.
Một giọt lệ rơi xuống.
Đoạn Phong đi theo bên cạnh Giang Lộ, nhìn thấy ngón tay Giang Lộ đột nhiên siết chặt dây cương.
Mu bàn tay của tiểu thế tử nổi gân xanh.
Nhưng Giang Lộ vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Khương Tuần bị bắt nạt, giống như thể, hắn thực sự không hề động lòng.
Mà cách đám người, Khương Tuần cuối cùng cũng chớp đôi mắt đẫm lệ, run giọng cất lời: "A Lộ... cứu ta!"
"A Lộ".
Chỉ có A Ninh mới gọi hắn là "A Lộ".
Nàng vì để thoát thân, đã thừa nhận mình chính là A Ninh của ba năm trước!
Đoạn Phong lại lần nữa nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay Giang Lộ nhảy lên.
--
Gió trong rừng chợt nổi.
Trong tiếng lá rơi xào xạc, thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Khổng Ích đột nhiên quay đầu lại, không thể tin được nhìn Giang tiểu thế tử đang đi theo phía sau.
Trong khoảnh khắc này, Khổng Ích nhận ra mối quan hệ giữa Giang Lộ và Khương Tuần e rằng không hề đơn giản, Khương Tuần, Khương Tuần ——
Khương Tuần xinh đẹp mà nguy hiểm.
Ai mà không phải là kẻ si tình dưới váy nàng?
Ai không muốn gϊếŧ nàng, mà ai lại không muốn cứu nàng chứ?
Tiểu thế tử Giang Lộ của Nam Khang Vương phủ, chắc chắn là một biến số cực lớn trong đó.
Khổng Ích đột ngột hạ lệnh: "Không cần đợi nữa, gϊếŧ Khương Tuần!"
Đám tử sĩ đồng thanh: "Vâng..."
Một thanh kiếm chém tới, Khương Tuần không thể tránh né.
Thật ra nàng biết một chút thuật phòng thân, nhưng nếu chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn bại lộ.
Hiện giờ có Giang Lộ ở đây, căn bản chưa đến lúc nàng phải lật hết bài tẩy. Nàng chính là muốn cược ——
Cược Giang Lộ lòng dạ lương thiện.
Cược Giang Lộ tính tình nhân từ.
Cược Giang Lộ đối với A Ninh yêu hận đan xen, cược Giang Lộ đối với Khương Tuần cầm lên không nổi, đặt xuống không xong!
Thời khắc nguy cấp, nàng không chỉ phải cố hết sức tránh né những đường kiếm có thể tránh, mà nàng còn phải khóc. Nàng muốn từng giọt nước mắt rơi trên má, nàng muốn mình trông thảm hại mà tiều tụy, hoảng sợ mà ai oán không ngừng nhìn về phía Giang Lộ.
Nàng muốn đưa tay về phía hắn.
Nàng muốn gọi liên hồi: "A Lộ, cứu ta, cứu ta——"
Đoạn Phong thấy sắc mặt Giang Lộ trong đêm đông lạnh giá trắng như tuyết.
Hắn thấy ngón tay trắng như ngọc của lang quân trên lưng ngựa lại đang gõ nhẹ từng nhịp lên yên ngựa, "Cốc", "cốc", "cốc".
Đoạn Phong thở dài nhắm mắt, không nỡ nhìn thêm.
Khi thanh trường kiếm sắp đâm trúng người Khương Tuần, đúng lúc nàng không hề né tránh, thì bỗng có một luồng kình lực quét văng thanh kiếm đó.
Là một đoạn cành cây bị kiếm quét gãy, rơi trên vạt váy Khương Tuần.