Đoạn Phong sững người.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay của Giang Lộ.
Hắn nghe thấy Giang Lộ nói: "Đoạn tam ca, bức thư ban ngày hôm nay, sao huynh không nói cho ta biết trong thư viết gì?"
Đoạn Phong khẽ nheo mắt.
Giang Lộ: "Để ta đoán xem, có phải là bọn họ đã bình an đến nơi cần đến, gửi thư báo bình an cho ta không?"
Tiểu thế tử thông minh đến vậy, Đoạn Phong chỉ đành cười khổ gật đầu.
Giang Lộ bèn tiếp tục nói: "Huynh xem, mọi chuyện đều phải dựa vào quyền thế của ta để giải quyết. Đến nước này, Đoạn tam ca rời khỏi ta, sẽ nửa bước khó đi."
Đoạn Phong: "Nhị lang..."
Giang Lộ giơ tay kia lên: "Đoạn tam ca, để ta nói hết.
"Có lẽ ta thật sự khác với các huynh, có lẽ ta thật sự không nên dính vào chuyện này. Nhưng ta đã bước vào rồi, thì không thể rút lui. Mắt ta không chứa được hạt bụi, lòng ta không chứa được tro tàn. Ta đã hứa với Đoạn tam ca rồi, vậy thì, đã nhận lời của huynh, nhất định sẽ giữ trọn đời.
"Thật ra ta cũng hiểu, A Ninh đã "chết" từ rất lâu rồi. Đoạn tam ca có phải nghĩ rằng ta và Khổng Ích liên thủ, là vì Khương Tuần, muốn tìm Khương Tuần tính sổ không?
"Không phải. Ta và Khổng Ích liên thủ, vốn là vì "Khổng Ích". Khổng gia hiểu rõ chuyện hai năm trước ở Lương Thành, ta muốn thông qua Khổng Ích để tìm ra manh mối của sự thật năm đó. Nịnh bợ Khổng Ích một chút, là để hợp tác với Khổng Ích, không phải vì Khương Tuần."
Giang Lộ kiên nhẫn giải thích: "Sau khi gặp Khổng Ích, biết được mối quan hệ không bình thường giữa Khổng Ích và Khương Tuần, ta mới có kế hoạch này. Đoạn tam ca, ta rất bình tĩnh, ta muốn làm rõ chuyện vụ cháy lớn ở Lương Thành."
Hai năm trước, Đại Ngụy ở Lương Thành là nơi trấn giữ biên giới phía Bắc, hòa đàm với nước A Lỗ. Đêm đó xảy ra hỏa hoạn, các tướng lĩnh trấn giữ đất nước của hai nhà Trình, Đoạn và quốc vương nước A Lỗ đều chết trong đám cháy. Tin tức truyền ra, nước A Lỗ xuất binh, cả triều Đại Ngụy chấn động.
Sau chuyện này, những người còn sót lại của hai nhà Trình, Đoạn bị tru di tam tộc, Đại Ngụy cắt nhượng Lương Thành cho nước A Lỗ, mới dập tắt được cơn giận của nước A Lỗ. Hai nước ký kết hiệp ước hòa bình mới, không còn chiến tranh nữa.
Cả triều vui mừng.
Nhưng những tướng sĩ chết không rõ ràng thì kêu oan ở đâu, những người dân bị buộc phải tha hương cầu thực thì làm sao để quay về, quê hương không còn cố thổ thì làm sao dung thân?
Giang Lộ dẫn theo Đoạn Phong, bước lên con đường dài tìm kiếm sự thật này.
Nam Khang vương đã cảnh cáo ái tử đừng xen vào việc của người khác, Giang Lộ vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình. Làm sao Đoạn Phong khuyên can vài câu, Giang Lộ sẽ từ bỏ được chứ?
Trong đêm lạnh, ánh mắt tiểu thế tử trong veo lạnh lẽo: "Hai năm trước, ta cũng ở Lương Thành, ta cũng từng tận mắt chứng kiến trận chiến đó. Sự thật cũng có liên quan mật thiết đến ta."
Đoạn Phong thở dài.
Một lúc sau, Đoạn Phong nói: "Vậy còn A Ninh thì sao? Khương Tuần thì sao? Ngài không quan tâm nữa sao?"
Đoạn Phong nghe thấy Giang Lộ nói nhỏ: "Khương Tuần ... Ta đương nhiên phải đối phó với nàng rồi."
Đoạn Phong: "Đối phó như thế nào?"
Rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít.
Đoạn Phong gần như nghĩ rằng Giang Lộ sẽ không trả lời, bỗng nghe thấy giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng và lạnh lẽo của Giang Lộ:
"Người yêu bệnh tật yếu đuối, chết trong ký ức mới là "nốt chu sa" tốt nhất."
Đoạn Phong giật mình.
--
Một con ngựa chở hai nữ tử, mới đi được nửa đường đã đuối sức.
Khương Tuần và Linh Lung dìu nhau xuống ngựa.
Hoang dã bốn bề không thấy bóng người, mà Khổng Ích bọn họ lại không biết khi nào sẽ đuổi kịp, Linh Lung lo lắng đến run người.
Khương Tuần lại không vội.
Dưới ánh hoàng hôn, mỹ nhân đội mũ trùm đầu vén mạng che mặt lên, nhìn phương hướng, một ngón tay đặt lên môi, dặn dò tỳ nữ: "Đừng hoảng. Một con ngựa đương nhiên không thể chở hai người chạy quá xa, đoạn đường tiếp theo, em đi một mình đi.
"Ngựa quen đường cũ, nó sẽ đưa em đến doanh trại của Trương chỉ huy sứ. Đến lúc đó em cầu cứu chỉ huy sứ, nói ta gặp nạn, Khổng Ích muốn mưu phản. Em bảo chỉ huy sứ dẫn binh mã đến cứu ta."
Linh Lung liên tục lắc đầu: "Không, không được, sao có thể làm vậy? Phải để nương tử cưỡi ngựa chạy trốn..."
Khương Tuần cười lạnh một tiếng: "Chạy trốn?"
Nàng khinh miệt nhìn thị nữ: "Ta trông giống người "muốn chạy trốn" sao?"
Linh Lung ngẩng đầu nhìn nàng, bị khí thế của nương tử trấn áp——
Dù tình thế có xấu đến đâu, dù vạn sự có bất lợi cho mình đến đâu, Khương Tuần vẫn luôn đứng thẳng hiên ngang.
Sắc mặt nàng vẫn luôn lãnh đạm, không để bất cứ điều gì vào mắt.
Nương tử như vậy, đương nhiên sẽ không chạy trốn.
Nhưng mà, nương tử lại đưa con ngựa duy nhất cho nàng ấy...
Linh Lung ngẩn ngơ nhìn Khương Tuần.
Khương Tuần chậm rãi cúi đầu, dùng tay phủi đi vết tuyết bẩn dính trên tà váy: "Bảo em đi là để em đi tìm viện binh, chứ không phải xả thân vì em, hy sinh bản thân để cho em chạy trốn.”