Tuần Tuần

Chương 14: Hắn là nam nhân!

Giang Lộ đột ngột ngẩng đầu, nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào bình phong, đôi mắt màu nhạt được ánh nến chiếu sáng thành màu vàng kim.

Khổng Ích, cũng là người hắn muốn tìm.

-

Khổng Ích sau bình phong đợi đến mất kiên nhẫn, định đẩy bình phong bước vào trong thì ánh nến khẽ lay động.

Sau bình phong vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, trên bình phong hiện lên bóng dáng yểu điệu của "nữ nhân".

Trâm cài lắc lư, tóc đen như mây. Mỹ nhân tựa nhẹ vào bình phong, bóng dáng lay động, thân hình mảnh mai thanh thoát.

Không ai có thể nghi ngờ, người sau bình phong, chính là một tuyệt sắc giai nhân.

Khổng Ích tuy lòng như lửa đốt, nhưng trong khoảnh khắc này lại đột nhiên nghĩ đến dung mạo của Khương Tuần.

Vẻ đẹp kiêu sa ngạo mạn ấy, như đóa thủy tiên thanh khiết giữa hồ, tự mình thưởng thức vẻ đẹp của mình.

Khổng Ích từng say mê sắc đẹp, thần phục dưới váy mỹ nhân, nào ngờ mỹ nhân lại đáng sợ như vậy.

Khổng Ích sắc mặt u ám, giọng điệu dịu xuống: "Đến nước này rồi, Khương nương tử còn muốn cùng ta cá chết lưới rách sao? Nàng nghĩ kỹ chưa, nước xa không cứu được lửa gần... Nàng tuy là người của Thái tử, nhưng nếu nàng không giao trả đồ vật, khiến ta không sống nổi, nàng cũng đừng hỏng bước ra khỏi đây."

Hắn ta cười lạnh: "Đến lúc đó, Khương nương tử cùng ta làm một đôi dã uyên ương đối đầu bỏ mạng vậy!"

Bên kia bình phong, Giang Lộ đã đứng dậy khỏi giường, cởi trói tay chân. Hắn cụp mắt, dựa vào bình phong, từ lời nói, phán đoán ra Khổng Ích và Khương nương tử có quan hệ mờ ám không ai biết.

Hắn không quan tâm đến mối quan hệ đó.

Hắn bình tĩnh lại, một tay theo thói quen đặt lên bình phong, gõ nhẹ tính giờ; tay kia vươn ra, lấy chén trà trong trên bàn nhỏ bên ngoài giường, chấm ngón trỏ vào nước, viết lên mặt bình phong trơn nhẵn.

Giang Lộ bắt chước nét chữ thanh tú của nữ nhân trong ấn tượng của mình, chậm rãi viết lên bình phong: "Khổng Ích?"

Khổng Ích ở đầu bên kia, nhìn thấy chữ viết hiện trên bình phong, ngẩn ra rồi mừng rỡ.

Hắn ta nhận ra rồi!

Đây chính là chữ viết của Khương Tuần!

Chữ viết của Khương Tuần khác với nữ tử bình thường, ở nét bút cuối cùng luôn có thêm một nét phóng khoáng, phong lưu. Khổng Ích vì truy sát Khương Tuần, đã nghiên cứu rất kỹ điều này.

Chỉ là Khổng Ích không hiểu, tại sao Khương Tuần lại viết chữ, mà không nói chuyện?

Chẳng lẽ là sợ để lại chứng cứ gì sao?

Khổng Ích cho rằng mình đã hiểu ra, cười toe toét, nhanh chóng nói: "Được, Khương nương tử, chỉ cần nàng trả lại đồ vật, ta sẽ thả nàng bình an rời đi."

Giang Lộ tiếp tục viết: "Đồ vật gì?"

Khổng Ích không biết nàng giả ngu, hay là không muốn trả lại. Khổng Ích lạnh giọng: "Ta biết, Thái tử muốn lấy lại một số thư từ cũ, để chứng minh hắn và Khổng gia từ đầu đến cuối không có quan hệ, những việc Khổng gia làm, hắn đều không hay biết.

"Những thư từ đó, ta có thể giao cho nương tử, để nương tử giao cho Điện hạ. Nhưng nương tử đã lấy thêm một thứ, thứ đó không thể đưa."

Cách một bức bình phong, Khổng Ích nhìn thấy mỹ nhân nghiêng người, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bình phong.

Mỹ nhân lại viết hỏi hắn: "Thứ gì? Ngươi nói ra, ta tìm cho ngươi."

Khổng Ích hơi mừng: "Chuyện này đơn giản thôi - Phong thư trống không, bên trong viết về Lương Thành... một số trận chiến trước đây của Lương Thành. Chuyện này không liên quan đến Khương nương tử. Chỉ cần Khương nương tử lấy nó lại, ta cũng sẽ không nói lung tung trước mặt Điện hạ."

Sau bình phong, ngón tay Giang Lộ đang khẽ gõ lên thanh gỗ của bình phong khựng lại, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo trở nên sắc lạnh.

Giang Lộ viết: "Lương Thành?"

Khổng Ích: "Phải."

Hắn ta mất kiên nhẫn: "Nếu nàng không tìm thấy, ta tự mình tìm."

Cách một bức bình phong trơn, Khổng Ích bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn phía sau bình phong: "Ngươi nói là trận chiến giữa Lương Thành và nước A Lỗ hai năm trước? Khổng gia ngũ lang khi đó đang trấn giữ Ninh Châu, cách Lương Thành chưa đầy mười dặm, đối với trận chiến này, cũng có chút nghe nói phải không? Ngươi nói là thư từ như vậy sao?"

Giọng nói khàn khàn phía sau bình phong nhẹ nhàng, Khổng Ích tâm loạn, ban đầu không nghe ra điều gì bất thường. Đợi đối phương nói rõ về cuộc chiến, Khổng Ích lập tức cảnh giác -

"Ngươi không phải Khương Tuần! Khương Tuần không thể nào biết rõ chuyện này!

"Ngươi là ai?!"

Như vậy, những nghi vấn suốt đêm nay, khiến Khổng Ích không thể tự lừa mình dối người nữa. Khổng Ích xoẹt một tiếng rút bảo kiếm bên hông, chém về phía bình phong.

Những tử sĩ phía sau hắn ta cũng theo chủ nhân, đồng loạt rút đao.

Khi bình phong bị chém làm đôi, một bóng người từ phía sau tấm vải trắng lóe ra, nhanh như chớp.

Kiếm thế của Khổng Ích dễ dàng bị người đó hóa giải, người đó một chưởng đánh Khổng Ích lùi lại năm bước, loạng choạng ngã xuống. Khổng Ích lại vung kiếm, người đó nhấc váy lên, một cước đá văng, tiếng leng keng vang lên, bảo kiếm bay ra xa mấy trượng.

Tử sĩ xông về phía bóng đen, bóng đen xoay người. Một người chống lại nhiều người, hắn gọn gàng dứt khoát, dễ dàng khiến một đám tử sĩ ngã lăn ra đất.

Bàn tay tử sĩ bị chấn động đến tê dại, ngực đau nhói, một lúc lâu không đứng dậy được, không thể bảo vệ chủ nhân. Mà Khổng Ích ngẩng đầu lên, người đó cúi xuống, một tay bóp cổ hắn ta, siết chặt đến mức hắn ta không thở nổi.

Ánh mắt Khổng Ích mơ hồ, ngây dại nhìn người này -

Ăn mặc diễm lệ, một thân nữ trang hoa lê soi bóng nước, đôi mắt đen rũ xuống long lanh gợn sóng. Nhưng khi người này ngẩng đầu lên, lại là một nam tử hán đích thực.

Dù "xinh đẹp" đến đâu, hắn cũng có yết hầu, hắn là nam nhân!

Nam nhân này, nam nhân này...