Vậy những ngày khác thì sao?
Những ngày chiếm đa số còn lại, y sẽ đi về đâu?
Khi y đi lang thang trong đêm, liệu trong lòng có muốn nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia không?
Chưa kịp nghĩ sâu thêm, Hề Chiêu đã cảm thấy hồn quỷ trước mặt thật sự quá đáng thương.
Nếu như cả ngày chỉ có thể lẩn quẩn vào ban đêm, ngay cả người để trò chuyện cũng chẳng có mấy ai...
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi lập tức nhíu mày.
Chắc hẳn sẽ phát điên mất.
Không chừng còn điên đến mức phẫn hận gào thét trong đêm.
Cũng không biết Nguyệt Vấn Tinh đã vượt qua như thế nào.
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng bước đến bên đống lửa.
"Vậy thì đốt thôi."
Nàng trực tiếp cuộn bộ y phục lại, cùng với đôi hài thêu, sau đó ném tất cả vào lửa, không hề do dự.
"Ngươi thích kiểu nào cứ bảo ta đốt."
Nguyệt Vấn Tinh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể hơi cúi đầu.
Vài lọn tóc dài rủ xuống, nước nhỏ tí tách từng đợt, nhanh chóng đọng thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
"Ta..." Y bất an đảo mắt, chợt nhớ đến lời Nguyệt Khích, vẻ mặt hoảng hốt: "Ta vẫn nên đi thôi, ở gần ngươi quá, không tốt."
Hề Chiêu chẳng hề để tâm: "Trước đây có một vị đạo trưởng đã tặng ta một lá bùa trừ tà, nói rằng chỉ cần mang bùa theo bên mình thì sẽ không sao cả."
"Nhưng mà..."
"Y phục đều đã cháy thành tro rồi, giờ phải làm gì nữa?" Hề Chiêu nhặt một cành củi, khều khều tro trong đống lửa.
Trong phủ, nàng cũng không có nhiều bạn bè.
Tuy Nguyệt phủ không quản nghiêm, nhưng những người hầu đều có việc riêng của mình, vì thế họ cũng hiếm khi qua lại với nàng.
Bên ngoài phủ thì đương nhiên nàng cũng có vài người bạn thân thiết.
Nhưng họ cũng không thường đến Nguyệt phủ, mấy tháng mới gặp được một lần, bình thường nhiều lắm là viết thư cho nhau thôi.
Hề Chiêu lơ đãng liếc nhìn Nguyệt Vấn Tinh.
Nếu đối phương đã không biết gì về chuyện lấy hồn, vậy làm quen chơi thân một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nguyệt Vấn Tinh do dự giây lát, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Phải lấy ra thôi." Y chậm rãi nói, đưa tay vào trong ngọn lửa.
Ngọn lửa bùng cháy ấy lập tức xuyên qua thân thể y.
Y mò mẫm trong lửa một lúc, khi rút tay ra đã cầm theo một đống quần áo.
Chiếc váy lụa sen màu hồng nhạt đã mất đi vài phần tươi sáng, như phủ thêm một lớp tro mỏng. Lại như ánh trăng trong vắt, biến thành chất liệu nửa trong suốt.
"Vậy là được rồi." Nguyệt Vấn Tinh đứng dậy, định giũ chiếc váy ra thì đột nhiên khựng lại.
Khuôn mặt trắng bệch dưới tốc độ có thể thấy bằng mắt thường nhanh chóng chuyển thành màu xanh tái nhợt, con ngươi co rút, như thể đang hoảng sợ tột độ.
"Hề, Hề Chiêu." Y lắp bắp mở miệng, hơi thở dồn dập: "Vì, vì sao lại có, có cái này nữa vậy?"
Đến câu cuối cùng, cơ thể y đã run lẩy bẩy, ánh mắt liếc loạn xạ qua trái qua phải, chỉ là không dám nhìn xuống chiếc váy.
Hề Chiêu liếc nhìn, thấy trong đống quần áo có nửa mảnh áσ ɭóŧ.
"Ồ." Giọng điệu nàng vẫn bình thản: "Quần áo của ngươi đều ướt hết rồi còn gì? Ngươi đừng lo, cái này cũng là đồ mới, mua về ta còn giặt sạch sẽ đàng hoàng."
Trong cơn choáng váng ù tai, Nguyệt Vấn Tinh không dám động đậy, lộn xộn sắp xếp một câu từ chối: "Không, không cần mặc, không cần, xin lỗi, ta... ta không cần, xin, xin lỗi..."
Hề Chiêu lập tức hiểu ra, cố gắng an ủi: "Không thích mặc cũng không cần xin lỗi đâu. Bình thường thôi, ta cũng không thích, nhất là vào mùa thu đông —— Vậy không mặc thì xử lý thế nào, bỏ lại vào lửa sao?"
"Ừm." Nguyệt Vấn Tinh đáp, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hề Chiêu tưởng y ngại đặt vào, bèn thuận tay kéo lấy, ném thẳng vào lửa.
Trong ngọn lửa màu cam đỏ bùng lên một đốm xanh sáng, chiếc áσ ɭóŧ nhanh chóng biến mất.
Hai người lần lượt thay xong quần áo, Hề Chiêu nhìn chiếc khăn vải trong tay y: "Khăn này chỉ dùng để lau đầu, cũng phải đốt luôn sao?"