Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 23

?

Trong đầu Hề Chiêu hiện lên cảnh quản gia Nguyệt phủ bị đuôi hổ đánh bay, nàng không nhịn được vỗ đầu hổ con, cười đến hai mắt cong cong: "Chúng ta thật là lợi hại!"

...

Con hổ cuộn đuôi lại, quyết định nhắm mắt.

Nó vẫn nên đi ngủ thôi.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lận Kỳ đã đến.

Không chỉ đến, mà hắn còn mang theo không ít thảo dược trị thương, để tiện cho nàng chăm sóc hổ con.

Thái Nhai nói không sai, Lận Kỳ quả thật rất thích linh thú. Những ngày sau đó hắn cũng thường xuyên ghé qua, không biết lấy từ đâu được vài quyển sách chăm sóc linh thú cho nàng.

Thỉnh thoảng còn nhắc nhở nàng uống thuốc, nói rằng phải điều dưỡng thân thể cho tốt trước, sau này mới thuận tiện cho việc tu luyện.

Hai người dần dần quen thuộc hơn, Hề Chiêu cũng thường ôm hổ con đi tìm hắn, mỗi ngày đều vui vẻ, chẳng có chút phiền muộn gì.

Thấm thoắt đã qua mấy ngày.

Thời tiết tháng sáu thay đổi nhanh như chong chóng, sáng sớm mặt trời vừa mọc, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu đổ cơn mưa.

Nhưng cái nóng oi bức vẫn còn nguyên ở đó, đi trên đường ngay cả hít thở thôi cũng hít không thông.

Giữa trưa, Nguyệt Khích cầm ô đi vội trên đường. Hộp cơm sơn mài được hắn ôm trong lòng không dính lấy dù chỉ một giọt mưa, ngược lại vai áo hắn đã ướt một mảng.

Cách đó không xa, một gã sai vặt cầm ô vội vã chạy qua, giẫm cho nước bùn văng tung tóe khắp nơi.

Nguyệt Khích nhận ra người đó là người từ viện của Hề Chiêu, gọi lớn qua màn mưa: "Thu Mộc!"

Thu Mộc dừng lại.

"Chào tiểu thiếu gia." Gã nói: "Ngài định đến thăm tiểu thư sao?"

Con đường này đi vào trong chỉ có thể dẫn đến tiểu viện của Hề Chiêu.

Nguyệt Khích gật đầu, ánh mắt rơi vào thuốc trong tay Thu Mộc.

"Mấy ngày nay Tuy Tuy uống thuốc thế nào rồi, nếu muội ấy chê đắng, thì nấu thêm ít nước đường cho muội ấy uống." Hắn để lộ hộp đựng thức ăn trong lòng, cố ý cho gã sai vặt thấy: "Hôm nay thì thôi khỏi, ta có mua ít điểm tâm, ngon hơn nước đường nhiều."

"Đa tạ tiểu thiếu gia quan tâm." Thu Mộc cười nói: "Nhưng mấy ngày nay tiểu thư đều uống thuốc rất tốt, mỗi lần đến giờ còn thúc giục chúng ta đi nấu thuốc. Ngài xem, thuốc hôm nay còn phải đi lấy sớm, đợi lát nữa về sẽ bắt lên nấu ngay."

Nghe vậy, Nguyệt Khích cũng bật cười: "Thật sao? Trước đây muội ấy cứ luôn miệng nói uống thuốc đó chẳng có tác dụng gì, sao bây giờ lại siêng uống thế?"

"Cũng phải." Thu Mộc đáp: "Mấy ngày gần đây Lận đạo trưởng thường đến thăm tiểu thư, không biết đã nói gì, tiểu thư không những chịu uống thuốc, mà tâm trạng cũng tốt hơn trông thấy, ta—"

Nói được một nửa, lời nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Gã nhìn sắc mặt của vị công tử trước mặt dần trầm xuống, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

"Lận đạo trưởng nào?" Nguyệt Khích hỏi: "Là vị đạo nhân đến phủ tu sửa cấm chế mấy ngày trước đấy hả?"

"Đúng là vậy ạ."

Nguyệt Khích nhìn xa xa về phía viện của Hề Chiêu.

Những ngày này hắn quá bận xử lý bọn yêu loạn ở bên ngoài, nên không có thời gian quay về, từ đó cũng chẳng có ấn tượng gì về người được gọi là "Lận đạo trưởng" kia.

Chỉ nhớ hắn là một kẻ ít nói thôi.

"Bây giờ hắn vẫn còn ở đó sao?" Nguyệt Khích hỏi.

Rõ ràng trước đây vẫn luôn nói thuốc đó vô dụng, uống vào chỉ khiến tâm trạng tệ đi, vậy mà giờ đây chỉ cần tên đạo sĩ xa lạ đó nói vài câu, đã khiến thái độ của muội ấy thay đổi hoàn toàn.

Thu Mộc đáp khẽ một tiếng "Vâng", giọng nói dần nhỏ đi.

"Từ khi nào vậy? Mấy ngày nay thư của Tuy Tuy gửi đến cũng không thấy nhắc đến chuyện này." Nguyệt Khích cố giữ giọng bình tĩnh hết sức có thể, nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn chưa từng rời khỏi tiểu viện nằm ở phía xa xa.

Hắn thường xuyên phải xử lý đám yêu quái náo loạn ở bên ngoài, mấy ngày không gặp là đã thấy nhớ người kia, nên luôn tìm cách xin nàng viết thư cho. Cũng không cần viết nhiều, chỉ cần kể những việc nàng làm gần đây, có vui vẻ hay không, thế là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.