Nghĩ đến đây, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cười rất nhạt.
Trong một chốc một thoáng, Hề Chiêu đã quay trở lại.
Sắc mặt nàng cũng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cố nén cảm xúc nói với hắn: "Đa tạ tiểu đạo trưởng, nếu đạo trưởng không vội, uống chén trà rồi hẵng đi."
Lận Kỳ lắc đầu: "Tối nay còn có việc."
Nói đến đây, hắn nên đi rồi.
Hắn đến đây chỉ để tu sửa cấm chế của Nguyệt phủ, chuyện trong Nguyệt phủ không liên quan đến hắn.
Dính líu nhiều vào chuyện không liên quan đến mình, chỉ có hại chứ không có lợi.
-- Đạo lý này lẽ ra hắn phải hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên mặt nàng, gần như không cần suy nghĩ, hắn đã buột miệng hỏi: "Có phải người đó gây phiền phức không?"
Hề Chiêu nghiêng mắt nhìn hắn.
Hít thở vài cái, nàng thu lại bước chân vừa bước ra, dựa vào vách đá của núi giả.
"Cũng không tính là gây phiền phức, ông ta đến để dán bùa." Nàng vuốt ve bộ lông xù của hổ con: "Không phải đêm qua ta gặp phải quỷ sao? Tình cờ bị nhị ca thấy được, huynh ấy lập tức báo với đại ca chuyện này. Đại ca sai người đến dán bùa trừ tà, chắc là sợ quỷ vào cửa."
Lận Kỳ: "Sau khi dán bùa, âm linh xung quanh viện phai nhạt đi rất nhiều."
"Đồ đại ca tìm đến chắc chắn là có tác dụng rồi, chỉ là hôm qua ta đã nói với nhị ca, bảo huynh ấy đừng nói với đại ca chuyện này. Nhưng huynh ấy hoàn toàn không để lời ta nói trong lòng, giống như chán ghét ta vậy, tiếp tay cho tên quản gia đó nói những lời khó nghe."
Nhớ đến việc vừa rồi tên quản gia kia nói bóng nói gió nàng nhiều chuyện, Hề Chiêu mím môi, chợt hỏi Lận Kỳ ——
"Tiểu đạo trưởng không thấy kỳ lạ sao?"
"Chuyện gì kỳ lạ?"
"Trong phủ này trên dưới đều là yêu, nhưng ta lại không phải. Rõ ràng không phải yêu, nhưng vẫn cứ ở đây mãi."
Lận Kỳ im lặng một lúc: "Trước đây có qua lại với Nguyệt phủ, chưa từng nghe nói đến danh tính của Hề cô nương."
"Năm ngoái ta rơi vào rừng Ác Yêu, tình cờ gặp được nhị -- Nguyệt Khích, huynh ấy đưa ta ra khỏi rừng Ác Yêu, rồi ở lại Nguyệt phủ cho tới giờ."
Lận Kỳ hỏi: "Vì sao lại rơi vào rừng Ác Yêu?"
Hề Chiêu lắc đầu.
Nàng chắc chắn không thể nói với hắn chuyện kỳ quặc như xuyên vào truyện được, nên chọn cách nói bớt việc cho mình nhất: "Ta cũng không biết, những ký ức trước khi rơi vào rừng Ác Yêu đều mất rồi."
Lận Kỳ suy nghĩ một chút, lập tức đoán ra chắc là vừa rồi tên quản gia đã nói gì đó.
"Ta không rõ cuộc sống của Hề cô nương trong Nguyệt phủ ra sao, nhưng cũng nghe sư phụ nói, Hề cô nương đã giải quyết không ít rắc rối cho Nguyệt phủ. Vì vậy." Hắn ngừng một chút: "Đối với Nguyệt phủ mà nói, có cô nương vào phủ cũng là chuyện may mắn, không tồn tại chuyện ai thấp kém hơn ai. Còn về những kẻ lắm mồm, chỉ khinh thường bằng lời nói, việc làm còn không bằng cô nương, ngược lại là chuyện đáng chê cười, không cần để tâm."
Hề Chiêu nghe xong, hồi lâu sau không nói được lời nào.
Nàng xoa xoa mũi, lẩm bẩm một câu: "Hóa ra ngươi còn biết an ủi người khác nữa ha."
Nàng đón lấy hổ con từ tay hắn.
Đêm đã lạnh, gió lạnh chợt thổi qua, nàng ho một hồi mới mở miệng.
"Tiểu đạo trưởng, ngày mai ngươi có đến không?" Nàng nói: "Đến xem nó ấy."
Lận Kỳ nhìn nàng.
Do ho, hốc mắt nàng ửng đỏ, gương mặt cũng nhuốm chút hồng nhạt.
Rõ ràng trông yếu ớt như vậy, nhưng lại như cây non sinh trưởng từ đất hoang, kiên cường không khuất phục.
Còn có sự mong đợi không thể khiến người ta bỏ qua nữa.
Cuối cùng, hắn rũ mi mắt xuống, đáp: "Được, ngày mai ta sẽ đến."
Lận Kỳ đi vòng trở về đường cũ.
Khi về đến nơi, Thái Nhai vẫn còn ngồi nghỉ dưới đình nghỉ mát.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang đến gần, y khẽ ngước mắt nhìn.
"Về rồi à?"
"Vâng." Lận Kỳ đi thẳng về phía đình nghỉ mát, thu dọn bộ trà cụ trên bàn.