Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 18

Cách ký khế ước có rất nhiều, thường thấy nhất là khế ước chủ tế, khế ước đạo lữ, khế ước mệnh hồn,…

Nghĩ tới đây, Hề Chiêu chầm chậm ngước mắt lên, vẻ mặt như thường mà kêu: “Tiểu đạo trưởng.”

“Có chuyện gì?”

“Tiểu đạo trưởng biết vẽ bùa, lại có thể sửa chữa cấm chế.” Nàng buông tay xuống, bụng ngón tay miết lên mặt bàn, làm như thật sự tò mò: “Vậy nếu như bàn về pháp lực cao hay thấp, so sánh giữa ngươi và hai vị huynh trưởng của ta thì ai giỏi hơn ai?”

Đối mặt với câu hỏi của Hề Chiêu, Lận Kỳ im lặng giây lát rồi đáp: "Yêu thuật này có lẽ còn kém yêu thuật Kỳ Môn một bậc, nhưng nếu bàn về tương phù thuật, ta cũng không ngại."

Rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, dù trong câu nói có ý khiêm tốn nhưng vẫn không tránh khỏi chút ít ngông cuồng.

Hề Chiêu đã hiểu rõ, trong lòng nàng cũng đã có tính toán.

"Tiểu đạo trưởng này, lúc trước nghe sư phụ ngươi nói y đã từng đến Nguyệt phủ, y và đại ca ta vốn quen biết nhau sao?"

Lận Kỳ gật đầu: "Hai người họ là đồng môn."

Trước kia còn là bạn học luôn ư?

Hề Chiêu ngạc nhiên: "Chưa từng nghe đại ca nhắc đến chuyện này nhỉ."

"Năm đó họ cùng bái nhập học cung Thái Âm, sau đó lại cùng ở Thái Âm cảnh. Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, sư phụ đột ngột rời khỏi Thái Âm, chuyển sang ở tại Xích Ô. Trăm năm sau đó hai người không còn qua lại với nhau nữa."

Hề Chiêu: "Vậy mấy năm trước Thái Nhai đạo quân đến đây là vì...?"

Lận Kỳ suy nghĩ một hồi: "Nghe nói là vì sư tổ đi về cõi tiên, hai người mới gặp lại nhau, sau đó mới có ý hòa giải."

"Vậy còn ngươi và đại ca ta thì sao?" Trong giọng điệu Hề Chiêu mang chút ý thăm dò: "Trước đây các ngươi cũng có quen biết sao?"

"Đã gặp qua vài lần, nhưng không thân thiết."

Hề Chiêu gật gật đầu.

Nàng vốn còn đang do dự, nhưng giờ xem ra, Thái Nhai và Nguyệt Sở Lâm đã sớm quen biết nhau, quan hệ của hai người trông cũng không tệ.

Vẫn là Lận Kỳ phù hợp hơn.

Nàng dịu giọng: "Tiểu đạo trưởng, nghe đạo quân nói ngươi còn phải ôn tập sách bùa, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, bên ngoài còn vài việc chưa làm xong."

Lận Kỳ nhàn nhạt ừm một tiếng.

-

Khi đi ra, Thái Nhai vẫn còn đang trị thương cho hổ con.

Luồng khí màu đen nhạt phủ lên miệng vết thương, có lẽ cũng cảm nhận được vết thương đang dần dần khép lại, hổ con không còn rêи ɾỉ như lúc nãy nữa, mà là cuộn tròn người, đôi mắt híp híp.

Giống như đang ngủ gà ngủ gật.

Hề Chiêu chưa từng chăm sóc linh thú, nhưng kinh nghiệm nuôi chó mèo thì cũng có trong người, để cẩn thận, nàng vẫn hỏi thêm một câu: "Đạo quân, sau này bé hổ con còn cần trị thương như vậy nữa không?"

"Không cần." Luồng khí đen phủ qua miệng vết thương cuối cùng, Thái Nhai nói: "Cô nương mang ít thảo dược về, bôi cho nó mỗi ngày. May mà xương cốt không bị gãy, không đến mười ngày nửa tháng tự ắt sẽ khỏi."

Hề Chiêu yên tâm.

"Vậy thì tốt rồi."

Nàng cúi người xem xét hổ con, xác định tâm trạng nó đã bình ổn, nàng lập tức lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra.

Sắc ngọc trắng ngần, chất liệu tinh tế, điêu khắc thành hình thụy thú.

"Đã nhận thảo dược của đạo quân, vừa rồi còn phiền ngài chăm sóc, xin đạo quân hãy nhận lấy miếng ngọc này, xem như nhận chút lòng thành của ta."

Thái Nhai không nhận: "Lòng thành này nặng quá."

Hề Chiêu vội nói nàng bình thường cũng ít khi ra ngoài, ngọc này giữ bên người nàng cũng chẳng có nơi để phát huy tác dụng. Lại nói bé linh thú đáng thương, có thể cứu được nó thì tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.

Thái độ của nàng cực kỳ chân thành, Thái Nhai thấy vậy cũng không từ chối nữa, nói một câu "Từ chối thì bất kính" rồi nhận lấy miếng ngọc.

Hề Chiêu vỗ về đỉnh đầu hổ con, vuốt nhẹ đến khi nó bắt đầu ngáy khò khò.

"Đạo quân, còn một việc nữa." Nàng cân nhắc rồi mở lời: "Trước đây, hễ trời về đêm là ta chẳng tài nào ngủ ngon, nên đã xin Lận đạo trưởng vài lá bùa trừ tà, nhưng cũng không thể nhận không —— trùng hợp làm sao bên chỗ ta có một bộ bút vẽ bùa, muốn tặng cho ngài ấy, đạo quân thấy thế nào?"