Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 16

Đường nét tinh xảo, nếu nhìn kỹ thì trông cũng giống rắn.

Nhưng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua một cái thì bàn tay kia đã bị ống tay áo dài che lấp quá nửa.

Thái Nhai tiếp tục nói: “Cứ quạt gió như thế này, lúc lạnh lúc nóng, dễ chịu hơn nhiều.”

Hề Chiêu đáp “ừm”, tay cầm chén trà, cứ như ngồi trên đống lửa.

Không biết tại sao mà nàng cứ luôn có ảo giác bị ai đó nhìn chằm chằm từ sau lưng.

Lần trước xuất hiện cảm giác thế này là từ lúc nàng đi loanh quanh bên hồ sen trong phủ.

Hồ sen dựa tường, bên ngoài tường là phía ngoài phủ, thế nên khi nào rảnh rỗi là nàng lại bò lên đó để xem thử. Lần đó, nàng vẫn bò trên tường như mọi khi, kết quả là nhìn thấy một tổ trứng ở rừng trúc bên ngoài phủ.

Quả trứng không lớn lắm, màu trắng, nhìn qua rất giống trứng chim.

Nàng tưởng là tổ chim bị rơi xuống đất, đang định nhìn cho kĩ thì chợt cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt âm u cắm lên người nàng tựa như kim châm.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên.

Ngay lập tức va phải đôi mắt của một con rắn.

Con rắn đó quấn quanh cành cây trúc phía đối diện, nửa người trên đã nhổm dậy, cong thành một vòng cung rõ rệt —— là tư thế đang chờ để tấn công.

Nghĩ đến đây, Hề Chiêu nhìn ngó xung quanh.

Kỳ quái.

Cũng đâu có rắn.

Đương lúc đang nhìn ngó, nàng chợt nghe thấy một tràng tiếng ư ử nho nhỏ.

Giống như mèo con, chó con đang lầm rầm kêu.

Hề Chiêu khựng lại, nhìn về phía Thái Nhai.

“Đạo quân, ngài có nghe thấy tiếng gì không?”

“Nghe thấy rồi.” Thái Nhai liếc về phía bên phải: “Hình như là ở bên ngoài vách tường.”

“Có đúng không! Ta còn tưởng mình nghe nhầm. Nghe giống như tiếng của chó, nhưng cũng có khả năng là mèo. Yêu khí của Nguyệt phủ quá nặng, thường xuyên thu hút một vài tiểu yêu tới gần.” Hề Chiêu nói rồi lần theo tiếng để đi tìm.

Sau khi thuần thục bò lên vách tường cao, nàng tìm thấy nguồn gốc của tiếng kêu.

Không phải mèo cũng không phải chó.

Mà là một con hổ con.

Con hổ con này vẫn chưa có thể trạng cường tráng như hổ trưởng thành, mà thấp bé, còn bẩn thỉu.

Khắp người toàn là máu và nước bùn, lông bị máu khô dính vào, vón thành cục, không nhìn ra được màu sắc nguyên bản nữa. Trên người nó chỗ nào cũng thấy vết thương lớn, vết thương nhỏ, cái bụng đang khe khẽ phập phồng.

Con ngươi khẽ nhếch lên đang từ từ rã rời —— rõ ràng là đang hấp hối.

“Đạo quân!” Hề Chiêu gấp gáp nhìn về phía Thái Nhai: “Là một con linh thú —— Ngài có mang ngọc bài theo không? Có thể tạm thời mở cấm chế rồi bắt nó vào trong không?”

Thái Nhai: “Kiến Viễn không thích linh thú.”

Hề Chiêu: “Ta biết đại ca ghét mấy thứ này.”

Thái Nhai nói nghe nhẹ nhàng, Nguyệt Sở Lâm không phải là không thích linh thú, mà là cực kỳ ghét bỏ.

Nàng từng nghe Nguyệt Khích nói rằng thời thơ ấu, Nguyệt Sở Lâm cũng từng nuôi linh thú. Nhưng sau khi con linh thú đó hóa thành hình người, không chỉ làm y trọng thương mà còn ném y vào rừng Ác Yêu, suýt chút nữa là y mất mạng. Kể từ đó, Nguyệt phủ không còn xuất hiện bất cứ bóng dáng linh thú nào nữa.

Nhớ lại điều này, Hề Chiêu lại nhìn về phía ngoài vách tường.

Hơi thở của con thú nhỏ này ngày một yếu ớt, vô lực đạp móng vuốt non nớt. Con ngươi dần dần rã rời đang nhìn về phía nàng, giống như đang cầu cứu.

Nàng nói: “Ta sẽ không để đại ca nhìn thấy nó đâu, chỉ là xử lý vết thương cho nó thôi —— Ta không có ngọc bài, đạo quân có thể giúp mở cấm chế không?”

Thái Nhai chậm hai hai bước, nhìn bầu trời gay gắt.

“Hề cô nương không có ngọc bài xuất phủ?”

“Đúng vậy, huynh trưởng nói ngoài phủ quá nguy hiểm.”

“Cũng phải.” Thái Nhai cụp mi mắt, bước tới dưới ánh mặt trời rực rỡ: “Trong cơ thể cô nương có cấm chế, cầm ngọc bài cũng vô dụng.”

Nghe được lời này, Hề Chiều tức thời ngây ra.

Cấm chế?

Nàng rất nhanh hiểu ra ý trong lời của y.