Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 4

Trong lúc đầu óc đang rối như tơ vò, nàng ở lại thư các suốt cả ngày đêm, cuối cùng cũng tìm thấy thuật lấy hồn phách mà tiểu đồng đã nói.

Trong sách viết khá rõ, cách thức thi triển của thuật lấy hồn phách rất đỗi phức tạp. Cần hai người hợp lực, một người lấy ba hồn, một kẻ lấy bảy vía. Hơn nữa, hai người này bắt buộc phải tin tưởng lẫn nhau thì mới có thể lấy được hồn phách một cách suôn sẻ.

Nhưng nếu trong lòng có mâu thuẫn, giữa hai người sẽ sinh ra lực đẩy, khó có thể gọi hồn phách ra.

Ánh mắt Hề Chiêu dừng lại trên những dòng chữ ấy, nàng bỗng nhiên ngộ ra một điều.

Quả thực nàng đã nghe được những lời Nguyệt Sở Lâm nhắc nhở Nguyệt Khích, bảo hắn thu tâm, chuẩn bị lấy đi hồn phách của nàng.

Đã vậy… nếu như nàng bắt đầu xuống tay từ đó, khiến hai người bọn họ nảy sinh mâu thuẫn với nhau thì sẽ như thế nào?

Tuy nàng chẳng đánh lại được ai, nhưng nàng có thể làm cho bọn họ tự mình nảy sinh bức tường hiềm khích ngăn cách nhau mà.

Trong đầu mơ mơ hồ hồ tuôn ra một ý tưởng, Hề Chiêu đặt sách về lại chỗ cũ, sắc mặt bình thản như thường, rời khỏi Tàng Thư Các.

-

Đêm đến, cái nóng bức của tiết trời dần dần dịu đi.

Hề Chiêu nằm trên xích đu, đưa lắc qua lại không theo một chu kỳ nào.

Chợt có người bước vào tiểu viện.

“Tuy Tuy!” Nguyệt Khích tiến đến gần: “Ban khuya ban hôm thế này sao muội còn ở ngoài đây, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đó.”

Hề Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn.

Thiếu niên trước mặt tràn đầy sức sống, bước đi mạnh mẽ, tự tin hệt như gió trời tháng sáu, xen vào đó một tia nóng rực, mang theo khí thế không ai có thể ngăn cản.

Nhưng giờ đây, người nọ trong mắt nàng, lại chẳng khác gì một con thú dữ có thể nhe nanh nuốt trọn nàng bất cứ lúc nào.

Hề Chiêu kìm nén sự chán ghét lẫn sợ hãi trong lòng, chỉ xem đây như một cuộc trò chuyện bình thường.

Nàng nói: “Ở trong hơi ngột ngạt, nên ta ra ngoài đánh đu một lát.”

“Đừng ở ngoài cái trời lạnh buốt này, muội mau vào trong đi.” Nguyệt Khích vươn tay: “Nếu thấy ngột ngạt quá, vừa hay, xem a huynh mang cho muội thứ gì hay chơi này.”

Hề Chiêu rũ mắt xuống, chỉ thấy trong tay hắn là một chiếc chong chóng khung vàng, trên đó đính những viên hồng ngọc xanh đỏ lấp lánh vô cùng.

Vừa nhìn đã biết nó rất quý giá, nhưng thứ này chỉ càng khiến nàng thêm chạnh lòng.

Đưa cho nàng thứ này để làm gì?

Cho nàng viên kẹo rồi lại tát nàng một cái trời giáng sao?

Bàn tay nàng nắm xích đu lại càng siết chặt hơn, nàng chợt gọi một tiếng: “A huynh.”

Nàng không nhận lấy chong chóng, Nguyệt Khích cũng không giục nàng. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Hề Chiêu, nhìn nàng cực kỳ chăm chú: “Có chuyện gì làm muội phiền lòng à, kể cho a huynh nghe xem.”

Hề Chiêu chỉ đáp: “Cái chong chóng này đẹp quá, huynh mua ở đâu vậy?”

“Ở một tiệm trang sức bình thường thôi, ta chọn kiểu rồi đặt họ làm. Tuy Tuy yên tâm nhé, toàn bộ thành Thái Âm chỉ có mình muội sở hữu chiếc chong chóng này thôi.” Nguyệt Khích xoay nhẹ cánh chong chóng, phát ra tiếng leng keng cực kỳ dễ nghe.

“Vậy…” Hề Chiêu thử hỏi: “Ta có thể đến xem được không?”

“Muốn xem gì?”

“Chính là tiệm trang sức đó.”

“Được thôi.” Nguyệt Khích cười tươi đáp lại: “Nếu Tuy Tuy thích, ta sẽ chuyển cả tiệm trang sức đó vào phủ cho muội thỏa sức lựa chọn. Việc nhỏ cỏn con này không cần phiền đến đại ca đâu, ngày mai a huynh sẽ—— à không, bây giờ a huynh sẽ đi làm ngay cho muội.”

Nói rồi, hắn lập tức chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng Hề Chiêu đã vội túm tay áo hắn lại, nói: “Không phải vậy, ta chỉ muốn ra ngoài xem thôi.”

Cơ thể Nguyệt Khích hơi khựng lại, ý cười bên môi hắn trở nên không được tự nhiên cho lắm: “Bên ngoài đâu đâu cũng là yêu ma quỷ quái, chúng mạnh và đáng sợ hơn rắn lớn hồ ly dữ muội gặp hôm đó nhiều, muội không sợ bị ăn thịt sao?”

“Tuy thành Thái Âm có nhiều yêu ma, nhưng hẳn phải có thành trấn nào đó đông đúc người phàm chứ. Bây giờ sức khỏe của ta đã tốt hơn rất nhiều, nên muốn tìm nơi khác ở. Chỉ khi nào tự lo liệu được cho bản thân, sau này mới có thể báo đáp ân tình của hai vị huynh trưởng.”

Nguyệt Khích lại hơi khụy gối, ngồi xổm xuống trước người nàng lần nữa, nắm chặt lấy tay nàng: “Tuy Tuy ngoan, nói cho a huynh biết tại sao muội lại nảy sinh ý định rời đi nữa rồi? Ở nơi này không tốt sao, chờ đến khi cơ thể muội khỏe hơn chút, muội muốn đi đâu a huynh cũng chiều cả.”